[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 6: Debut ở vị trí Center

Chương 6: Debut ở vị trí Center

Rắn đen là một con rắn đen không có thông minh gì mấy, tuy là trong lòng nó rất sợ Tư Mã Tiêu, cũng cảm thấy đây là một tên chủ đần độn nhưng đụng trúng chuyện khó vẫn sẽ tìm đến hắn.

Nó sống ngần ấy năm, người cho nó ăn ngoài Tư Mã Tiêu ra cũng chỉ có Liêu Đình Nhạn, nó vẫn còn muốn sau này uống chực tiếp, vậy nên mới không màng nguy hiểm mang người đang hôn mê đến tháp trung tâm.

Nhưng Tư Mã Tiêu chẳng tốt lành mà đi cứu người, tên hiệu của hắn là Từ Tạng Đạo Quân, do một lão Phật già đặt cho hắn, hết sức nực cười, cả cuộc đời của hắn chưa hề liên quan gì đến chữ “Từ” này.

Cho dù con pet nhà nuôi có lớn gan sáp tới khè khè mấy tiếng, hắn cũng chỉ chán ghét giơ tay đập vào cái đầu rắn lớn của nó.

Mãng xà đen bị chủ nhân đần độn vứt ra, té trầy trật, lập tức hoảng hồn, nó vẫn chưa gan cùng mình tới mức tiếp tục nhây cạnh Tư Mã Tiêu, chỉ đành âm thầm lặng lẽ trườn lên cây cột bên cạnh quấn mình lại, bỏ lại Liêu Đình Nhạn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất.

Chẳng bao lâu sau, Liêu Đình Nhạn mơ màng lấy lại ý thức, chỉ cảm thấy lạnh cực, bèn cuộn người kéo kéo “tấm thảm” bên cạnh đắp lên người, sau đó lại không động đậy.

Tư Mã Tiêu lại liếc nhìn cô lần nữa, cảm thấy tên gian tế Ma Vực này lớn gan thật sự, áo của hắn cũng bị cô kéo sang đắp lên rồi.

Hắn không biết sao đột nhiên lại có hứng thú, đưa một ngón tay nâng má cô lên nhìn ngó.

“Lại đây.” Câu này là dành cho mãng xà đen.

Rắn đen đang quấn mình trên cột lồm cồm trườn lại.

“Cô ta đã làm gì, sao ngươi lại muốn cứu cô ta?”

Mãng xà đen lắc lắc đầu, không rõ là không hiểu hay không biết.

“Ngươi biết cô ta tới đây làm gì sao?”

Mãng xà đen lại lắc đầu, cứ như chỉ biết lắc đầu. Tư Mã Tiêu bắt đầu chán nản mắng nó: “Cái gì cũng không biết mà đem người tới trước mặt ta, ngươi muốn chết hả?”

Rắn đen run lập cập, sợ hắn lại nổi điên.

Tư Mã Tiêu đột nhiên kéo Liêu Đình Nhạn lên, bàn tay lạnh băng sờ lên bụng cô, dáng vẻ như chuẩn bị cứu người.

Rắn đen không biết tên chủ nhân buồn vui thất thường này của nó lại định làm gì, cẩn thận đứng một bên ngoan ngoãn nhìn.

Tư Mã Tiêu chẳng hề coi chút thủ đoạn nhỏ đó của Ma Vực ra gì, chỉ là nếu hắn muốn dứt điểm mấy món của bọn khống chế thì hiển nhiên có vô số biện pháp, hắn chọn biện pháp đơn giản nhất.

Hắn bóp miệng Liêu Đình Nhạn, nhét một ngón tay lạnh căm trắng toát vào, sờ vào nướu răng của cô… Hắn ngừng lại, biểu hiện thất thường rút tay về, tóm lấy con mãng xà đen bên cạnh, dùng động tác tương tự bóp miệng rắn, thành thục sờ vào nanh rắn sắc nhọn, dùng răng rắn đâm thủng ngón tay, sau đó rút về nhỏ vào miệng Liêu Đình Nhạn.

Hắn đút cho Liêu Đình Nhạn một giọt máu, trước đó bỏ tay vào miệng cô chỉ là do thói quen, dù gì thì ngần ấy năm hắn đều cho rắn ăn như vậy, chỉ là đột ngột chưa kịp nhận ra người và rắn không giống nhau, răng người vô dụng còn đâm không thủng tay hắn.

Liêu Đình Nhạn không biết mình bị tổ tông ba trợn khinh bỉ, trong lúc hôn mê cô vốn cũng cảm thấy cả người lạnh toát, nhất là phần bụng mà trước đó đau điếng, sau khi hết đau liền bắt đầu lạnh lên, như có ai nhét vào khối băng lớn, lạnh thấu xương nhưng đột nhiên lại như nếm được chút gì đó ngọt ngọt, tiếp đến là một luồng ấm áp cùng cực tiến vào trong cơ thể.

Giống như một đoàn quận hô đánh hô giết xử lý sạch mấy thứ lạnh băng kia rồi, hơn nữa còn đánh thẳng tới doanh trại, hội tụ tại phần lạnh nhất trong bụng, ngọn đuốc lạnh băng hiếu chiến ở đó bị luồng khí ấm nóng này áp chế đến run lập cập, không ngừng giảm dần, cuối cùng không động đậy nữa.

Liêu Đình Nhạn cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn chút, cả người ấm áp, tìm lại được giấc ngủ chất lượng cao của mình.

Tư Mã Tiêu đợi một lúc, hắn chuẩn bị đợi người tỉnh lại hỏi ít chuyện, nhưng một hồi lâu chả thấy ai tỉnh. Cái gì vậy, không lẽ máu hắn vẫn không trị được chút ma độc nhỏ nhoi kia? Đáng lẽ cô ta phải lập tức tỉnh lại rồi chứ?

Sau đó hắn mới nhận ra, người này quả thật không sao cả, chỉ là cô ta cũng chưa tỉnh, mà là ngủ mất đất rồi, ngủ cũng… khá ngon nữa chứ, nghe kỹ còn có tiếng ngáy nhỏ nữa.

Vẻ mặt của Tư Mã Tiêu biến hóa khôn lường, rắn đen bên cạnh rụt rụt đầu, nó mà có lỗ tai thì đã cụp xuống rồi.

Coi bộ người này không phải to gan mà là to tim. Tư Mã Tiêu nhớ đến hôm thấy cô phơi nắng ngủ trưa, cái tướng còn ung dung thư thái hơn hắn, sắc mặt càng dị hợm hơn hẳn. Ma Vực muốn đưa người vào không dễ dàng gì vậy mà trăm phương ngàn kế đưa vào… cái thứ như vầy?

Không lẽ mấy năm nay Ma Vực đã lụi bại mất rồi nên chẳng kiếm được gian tế nào cho ra hồn, cái loại không có chí cầu tiến này cũng dùng, còn chả tích cực được như đám người Canh Thần Tiên Phủ.

Chỉ là hắn nghĩ lại lại cảm thấy người này nhất định không đơn giản, e là còn thông minh hơn đám ngu ngốc kia, không những không đến trước mặt hắn tìm cái chết, thậm chí còn lôi kéo con rắn ngu si đó, không chừng cái màn hôm nay cũng do ả cố ý sắp đặt, thủ đoạn đúng là ghê gớm.

Tư Mã Tiêu hiểu ra, gật gù tỏ vẻ hài lòng: “Không tệ.”

Mưu sâu kế rộng như vậy, xứng với khuôn mặt yêu ma khốn khiếp này.

Yêu ma khốn khiếp mưu sâu kế rộng Liêu Đình Nhạn cuối cùng cũng tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy tên tổ tông giết người như rạ đang cúi xuống nhìn mình. Cái màn này khiến cô ám ảnh không kém cái hôm nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy mãng xà đen há mồm máu me với mình, vậy nên phản ứng của cô cũng rất chân thật, cô ôm lấy ngực hít một luồng khí lạnh, luồng khí này cũng lớn ghê, nghe tiếng rõ vang.

Tư Mã Tiêu nhìn cô diễn, vẻ mặt nửa cười nửa không, thầm nghĩ: Diễn xuất khá ghê, hết sức chân thật.

Liêu Đình Nhạn suýt diễn cho hắn xem một tuồng bị doạ tới kêu ra tiếng ngỗng tại chỗ. Cô hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhớ mang máng là mình đau bụng rớt dâu ngất đi, không phải, hình như cũng không phải rớt dâu, dâu nhà ai mà thốn vậy được. Sao cô lại xuất hiện ở tháp trung tâm của lão tổ tông?

Cô nhìn thấy cánh cửa sổ lớn mở toang sau lưng lão tổ tông, cảnh sắc bên ngoài nói rõ với cô mình hiện tại đang ở đâu, chỉ là cô không biết tại sao, hẳn không phải mộng du tự bò lên chứ.

Cô thấy căng thẳng lại càng kéo chặt tấm chắn đang đắp. Tấm chăn… là áo của tổ tông.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình hết nhây nổi nữa, sắp chết mất rồi.

Dưới ánh mắt thay đổi thất thường của tổ tông, cô bỏ áo hắn xuống, phủi phủi giúp hắn, sau đó thành khẩn nhận tội: “Sư tổ thứ tội.”

Tư Mã Tiêu ngồi ở đó, như con rắn đang lựa người để cắn nuốt – không phải thứ đội lốt rắn như con mãng xà đen mà là rắn độc đáng sợ. Hắn dùng giọng điệu sắp lên cơn giết người khen ngợi cô: “Ngươi thật sự rất to gan.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Gì?? Tên tổ tông này hình như khen nói cô to gan lần thứ hai rồi, mà hắn nhìn sao ra được vậy chứ? Cô mà to gan thật sự thì lúc này chả có cảm giác muốn đi toilet như vầy đâu.

Tư Mã Tiêu nhìn dáng vẻ bí bách không hề giả trân của Liêu Đình Nhạn, ánh mắt nguội lạnh. Diễn xuất tệ hắn không thích, diễn xuất tuyệt hảo như vậy hắn càng không thích, rất muốn ra tay siêu độ một phen, thế là hắn cất lên câu hỏi chết người: “Ngươi đến đây làm gì?”

Liêu Đình Nhạn ngập ngừng một lúc, cuối cùng lựa chọn đáp án tiêu chuẩn trong sách đáp án: “Đệ tử đến để phụng sự sư tổ.”

Tư Mã Tiêu không hề bất ngờ, nhấc ngón tay gõ lên giữa mi cô, lại hỏi: “Trả lời ta, ngươi đến đây làm gì?”

Liêu Đình Nhạn: “Đến nghỉ ngơi, thư giãn đầu óc.” Nói ngắn gọn là nghỉ mát.

Liêu Đình Nhạn: aaaa cái gì vậy! Sao lời ra tới miệng lại thành khác rồi! Nhất định là thằng ông nội này bày trò, thế giới huyền huyễn hại mình rồi! Không ngờ còn có cái trò Buff nói thật!

Tư Mã Tiêu vốn nghĩ mình sẽ nghe thấy âm mưu quỷ kế gì đó, kết quả lại là mấy câu chả chút liên quan, hắn ngớ người, mặt mũi hơi bất ngờ khác thường. Không kiềm được lại hỏi lần nữa, Liêu Đình Nhạn lại trả lời y như cũ.

Tư Mã Tiêu rất tin vào năng lực của mình, với sức mạnh dòng máu của hắn, không ai có thể nói dối trước mặt hắn, ít nhất cái người trước mặt tuyệt đối không thể, vậy nên lời cô ta nói ra chính là sự thật.

Nhưng mà cái sự thật thế này mới càng làm hắn cạn lời vô đối.

Nghe xem, cô ta đang nói tiếng người sao? Trước đây hắn nghe nói người của Ma Vực tu ma tới hư cả não, lúc trước còn nghĩ là đặt điều, chỉ vì chính tà không đội trời chung mà tu sĩ chính đạo bịa đặt ra, đến bây giờ hắn mới thật sự đã có chút tin tưởng. Nghênh ngang chạy tới đây thư giãn? Chỗ hắn ở đây là hang hùm động rắn, đám già bên Canh Thần Tiên Phủ còn sợ chết khiếp, người của Ma Vực nếu không lên cơn cũng không có chuyện tới đây thư giãn.

Hắn vẫn còn hoài nghi, vậy nên đi đến cạnh Liêu Đình Nhạn, bóp lấy cằm cô, đến gần nhìn vào mắt cô hỏi: “Ngươi không muốn giết ta sao?” Nếu là người của Ma Vực thì nhiệm vụ duy nhất hẳn là chuyện này.

Liêu Đình Nhạn cứng đờ cả mặt, lắc đầu phun ra hai chữ: “Không muốn.” Lại là cái câu hỏi hóc búa gì nữa đây?

Tư Mã Tiêu càng khó hiểu hơn: “Sao ngươi lại không muốn giết ta?”

Liêu Đình Nhạn thật sự cảm thấy tên tổ tông này thật sự thần kinh, nghe xem hắn đang nói tiếng người sao? Sao cô lại muốn giết hắn? Cô chẳng qua chỉ là con cá muối vô tội thôi, tu vi thấp lè tè như vậy, nghĩ quẩn đi giết hắn hay gì? Hắn mắc chứng ảo tưởng bị hại hả? Chắc là tu luyện tẩu hỏa nhập ma hư não mới bị nhốt ở đây quá.

Trong đầu cô đang ầm ĩ cả lên, miệng lại lí nhí, trả lời câu hỏi gần như là tự độc thoại đó của Tư Mã Tiêu:

“Vì không thù không oán, vô duyên vô cớ.”

Tại sao không muốn giết hắn? Bởi vì không thù không oán, vô duyên vô cớ.

Vẻ mặt Tư Mã Tiêu nhìn cô lại thay đổi, dường như hắn nhớ lại ký ức gì đó không hay, sắc mặt thoáng có chút dữ tợn: “Chuyện giết người trên đời này, không cần thù oán, cũng không cần lý do.”

Liêu Đình Nhạn: …” Nói sao đây, tôi là công dân tuân thủ pháp luật lớn lên trong xã hội có luật pháp, thế giới quan được thiết lập là không chấp nhận như vậy.

Sát khí trên người Tư Mã Tiêu sắp tràn ra tới nơi: “Ví dụ như bây giờ, không thù không oán, vô duyên vô cớ ta cứ muốn giết ngươi, ngươi thấy sao?”

Miệng mồm Liêu Đình Nhạn lại tiếp tục không khống chế được: “Tôi thấy cũng được, dù gì tôi cũng đánh không lại anh.”

Liêu Đình Nhạn nói xong câu này cũng rối cả lên, cái Buff nói thật này chừng nào mới giải được vậy, cho cô cơ hội xin tha mạng đi được không? Lỡ nghe xong câu này, thằng ông nội này thẳng thừng cho cô một chưởng thì chẳng phải đi đời luôn sao, nếu có thể không chết cô vẫn muốn ra sức giành lấy cơ hội sống sót.

Tư Mã Tiêu đã nhấc tay lên cả rồi, lại đột nhiên dần dần bỏ xuống: “Ngươi muốn chết, ta lại hết muốn giết rồi.”

Ha… Anh là trẻ dậy thì cấp Hai hả?

Tư tưởng của cái tên tổ tông nghi là đầu óc có vấn đề này hết sức linh động, ba hồi đòi giết người, ba hồi lại không giết, không những không giết, hắn thậm chí còn nói với Liêu Đình Nhạn: “Sau này ngươi tới đây hầu hạ.”

Liêu Đình Nhạn cự tuyệt trong lòng nhưng chả ai cự tuyệt được tổ tông, hiện tại người chính là sếp lớn của cô, vì mạng sống, chỉ có thể đầu hàng. Cấp trên bắt cô sửa một bản kế hoạch mười lần, cô có không đồng ý thì cũng phải sửa đó thôi, tổ tông bắt cô tới làm việc, cô có không muốn thì cũng phải tới còn gì.

Vậy là cô lại khi không trở thành đồng nghiệp của mãng xà đen, đồng thời cũng trở thành người duy nhất thành công tiếp cận sư tổ trong girlgroup 100.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan