[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 3: Tổ tông nóng nảy

Chương 3: Tổ tông nóng nảy

Cả bọn đồ tôn đồ đệ ở Canh Thần Tiên Phủ đứng dưới Tam Thánh Sơn chờ đợi cả ngày với vẻ mặt hoang mang, mơ màng. Liêu Đình Nhạn đã chờ đến nỗi cái tâm trạng sợ hãi ban đầu của cô cũng đã biến mất rồi, quay về thành con cá muối.

Dù hiệu trưởng có đứng trên bục rầy la: “Đợi có kết quả thi lần này, tụi mày đều phải chết!” thì một học sinh kém cỏi như cô sợ hãi xong cũng cảm thấy chẳng có gì đáng lo ngại, dù gì mọi người cũng đều giống nhau thôi, không có gì phải sợ. Bây giờ cô không còn nghĩ đến cái chết nữa, chỉ nghĩ đến cái chân đau trước mắt, hơi muốn ngồi xuống nghỉ.

Nhìn cả sân có lẽ chỉ có mình cô là người có tu vi thấp nhất, cái dư âm trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết của tổ tông khiến cô chảy cả máu cam, vầy ai mà đỡ nổi. Cô chuyển trọng tâm từ chân trái sang chân phải, rồi lại từ chân phải sang lại chân trái, cái vị đại đại Chưởng Môn kia một mình xông vào hang cọp cuối cùng cũng đã ra rồi.

Trông ông ta giống như mới bị đánh tả tơi một trận, rất thảm hại, đội trên đầu một cái vương miện vỡ, sắp rơi cả xuống đất. Gương mặt nho nhã hơn người kia giờ đây đã tái đỏ. Ông thở không ra hơi, thều thào dặn dò: “ Sư tổ đã xuất quan, không thích người khác làm phiền, giải tán đi.”

“Các ngươi đi vào phụng dưỡng sư tổ cho thật tốt.” Câu này là nói với girlgroup 100 người.

Nữ đệ tử dẫn đầu nghe đâu là con cháu họ hàng với Chưởng Môn, chị đại cầm đầu quyết định chuyện nội bộ, hiện giờ nàng coi thường cái chết, nhìn Chưởng Môn với phong thái như một liệt sĩ cách mạng, kiên quyết dẫn dắt nhóm các chị em, từng bước tiến vào Tam Thánh Sơn.

Bước chân của ai nấy cũng đều rất nặng nề, hoàn toàn không có sự hưng phấn và kỳ vọng của những lúc đầu. Trong khoảng thời gian này, mọi người cũng trở nên im lặng, nhận ra chuyện này ắt hẳn có gì đó ẩn khuất nên lòng đầy hoảng sợ. Bước chân của Liêu Đình Nhạn cũng rất nặng nề nhưng chẳng qua là do chân cô đang đau thật sự, Tam Thánh Sơn lại lớn, tuy cái nền đất được lót bằng ngọc thạch kia rất đẹp nhưng rộng chết mẹ đi được, bước vào thì ai ai cũng đều như con kiến, đi cỡ nào cũng không thể nào đi hết được.

Quả là người xưa nói đúng: Đừng trông mặt mà bắt hình dong, không hiểu tại sao nơi đây lại có cái áp lực kỳ quái đó, chờ đến khi đội tiên phong trăm cô đồ đệ cảm tử đến giữa các tòa nhà to lớn khổng lồ kia, không chỉ riêng Liêu Đình Nhạn mà mấy chị em khác với tu vi cao hơn đều gần như không thể chịu đựng nổi.

“Ở đây hình như không thể tùy tiện dùng linh lực được, tại sao vậy?” một người không thể chịu được nên nhỏ giọng hỏi.

Người thì nhìn những cây cột sắt đen mịn cao vút tầng mây kia với sợi xiềng xích quấn quanh, trong lòng cảm thấy bất an: “Những xiềng xích này lại là thế nào?”

“Những bông hoa này hình như là Nhật Nguyệt U Đàm, tại sao ở đây lại có nhiều Nhật Nguyệt U Đàm đến vậy.” Đi qua cái bức tường cao màu đỏ ngoài cùng lại có người phát hiện ra điều kỳ lạ, vườn hoa ngay trước mặt của các nàng dường như đều sinh trưởng xung quanh tòa cung điện tròn ấy.

Liêu Đình Nhạn ngắm nhìn những bông hoa ấy, dáng vẻ thì giống mẫu đơn, sắc hoa trắng như tuyết, nhụy hoa đen như mực, cành và lá cũng thế, trông rất lạ và đẹp. Dẫu sao thì cô chẳng phải là người lớn lên tại đây, ít hiểu biết, không biết cái loài hoa tên Nhật Nguyệt U Đàm này có nguồn gốc ở đâu mà có thể làm cho mấy em gái ở đây phải sợ đến phát run giống như là gặp ma vậy.

Cô có ý muốn hỏi nhưng thấy mặt mũi người nào người nấy cũng đều trắng bệch như màu hoa, trông rất đáng sợ nên đành ngậm miệng.

Khi họ đến đây, xung quanh vắng vẻ không một tiếng động, đến tiếng gió cũng không có, không biết rằng nên đi về hướng nào.

“Chúng ta có đi tiếp nữa không?”

“Đương nhiên rồi, phải đi bái kiến sư tổ chứ.” Chị đại cầm đầu cố giả vờ bình tĩnh.

“Nhưng nên đi hướng nào bây giờ?”

Liêu Đình Nhạn nghe thấy một tiếng động kỳ lạ, kiểu xì xì—xì xì—giống như tiếng rắn thè lưỡi. Cô cảm thấy có một làn gió mát ở trên đầu, ngẩng lên nhìn thì thấy một con rắn đen khổng lồ đang quấn mình trên cây cột, con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Con rắn này to quá đáng, to cỡ nào nhỉ? Liêu Đình Nhạn nhắm rằng nếu con rắn này ăn tươi nuốt sống họ thì chỉ cần mười ngụm, một ngụm có thể nuốt mười người. Mà có ăn hết bọn họ có lẽ cũng chưa đủ no nê, dù gì cái thân cũng to như vậy.

Chân  của Liêu Đình Nhạn mềm nhũn cả ra, nắm lấy cánh tay của một vị sư tỷ không rõ danh tính kế bên, chân sư tỷ cũng mềm nhũn, cũng đang nắm lấy cánh tay của sư thúc kế bên。

Liêu Đình Nhạn: …Thì ra chúng ta không phải đến để tổ tông giết chơi cho vui mà là để làm mồi cho “bé Na’ của hắn.

Cô vừa sởn gai ốc sợ hãi, vừa suy nghĩ nếu con rắn này nuốt hết bọn họ thì không biết có tiêu hoá được hết cái mớ trang sức các thứ trên người các nàng không..

Cuối cùng vẫn là dũng sĩ cầm đầu bước ra, kính cẩn lễ phép thưa với mãng xà: “Tiền bối, chúng đệ tử đến để bái kiến sư tổ, Chưởng Môn ra lệnh cho chúng tôi đến hầu hạ sư tổ.”.”

Mãng xà đen trườn vòng xuống quanh cái cột, từ từ tiếp sát mặt đất, cái thân thể khổng lồ bò quanh bọn họ. Liêu Đình Nhạn đứng ngay ngoài rìa, cảm thấy những cái vảy rắn đen mịt đó cứ như chui ra từ cánh tay của mình, suýt nữa thì tim cũng ngừng đập.

Mệt xác quá, lần đầu tiên trong đời thấy con rắn to như thế thì đã phải tiếp xúc thân thiết với nó như vậy rồi.

May mắn rằng con rắn khổng lồ đó không có ý ăn thịt họ, nó chỉ đưa mắt lượn nhìn một vòng rồi lướt đi.

Xào xạc–

Mãng xà đen trườn về phía trước, xuyên qua các Nhật Nguyệt U Đàm.

“Nhanh lên, theo sau tiền bối.” Chị đại cầm đầu nhỏ giọng nói, mọi người nhanh chóng đi theo.

Con rắn dẫn họ đi xuyên qua rất nhiều cung điện giống như đi vào mê cung, đến được dưới chân tòa tháp trung tâm. Rõ ràng từ phía xa xa chân núi nhìn, Tam Thánh Sơn trông rất thiêng liêng, sáng sủa, nhưng khi đứng dưới tòa tháp mới thấy rằng cái bầu trời ở đây khác hẳn so với bên ngoài, bị che phủ bởi một khoảng không u ám, làm cho các tòa cung điện ngói vàng tường đỏ rực rỡ kia cũng bao trùm một bầu không khí ảm đạm, thêm vào đó là các xiềng xích đen huyền được buộc vào tòa tháp, càng khiến cho người ta thêm sởn gai ốc.

Mãng xà đến nơi lại trườn lên cây cột khổng lồ của tòa tháp, mấy chị em lại không thể trườn cột, trước mặt các nàng có một cái cầu thang.

“Đi lên thôi.” Chị đại cầm đầu ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước. Bây giờ nàng đã là lớp trưởng, những người khác đều nghe lời nàng. Liêu Đình Nhạn xếp ở phía sau hàng, lê thân thể mệt mỏi trèo lên cầu thang.

Tòa tháp cao vậy mà không lắp thang máy sao?

Cô nghĩ rằng sẽ phải leo lên tận đỉnh tháp nhưng ai ngờ đến tầng năm sáu gì đó thì đã dừng lại vì trước mặt không có cầu thang dẫn lên tầng trên nữa.

Tầng này rất rộng, bước lên sẽ thấy được một hành lang và một cánh cửa. Hai bên hành lang là những bức tranh khổng lồ với nhiều màu sắc vẽ các tiên nhân ca múa, bay lượn rất lộng lẫy và huyền bí.Thế nhưng trên những bức tranh tuyệt đẹp này lại có vết máu đỏ tươi, cứ như ai đó dùng một đồ vật rướm máu kéo từ bên này sang bên kia. Đáng sợ hơn nữa là các vết máu này còn rất mới.

Liêu Đình Nhạn bắt đầu nhớ lại vị Chưởng Môn đại đại đã thấy trước khi bước vào đây, bị thương chảy máu ở đâu đó rồi sao. Hẳn là không chỉ có mình cô đang hồi tưởng, bởi vì cô cảm nhận được rất rõ vị sư tỷ nào đó cạnh bên đang run lẩy bẩy.

Tiếng bước chân của họ ở đây nghe rõ lạ thường, cả nhịp tim cũng vậy. Lúc đi đến trước cánh cửa, đột nhiên cửa mở ra một khe nhỏ, đến khi người cuối cùng là Liêu Đình Nhạn bước vào, cửa lại lặng lẽ đóng vào sau lưng cô.

Ở đây, Liêu Đình Nhạn lại một lần nữa nhìn thấy con mãng xà đen kia, nó cuốn mình vào cây cột trong căn phòng, ngoài con rắn này và các nàng, trong cái không gian trống trải mênh mông này, vẫn còn một người.

Người kia ngồi trên một cái ghế ngay phía trước mặt, nói với các nàng: “Tới đây.”

Lần đầu tiên Liêu Đình Nhạn phát hiện có người có thể nói ra hai từ đơn giản mà uy nghiêm, đáng sợ đến vậy.

Lớp trưởng dẫn các đồng chí lên chào tổ tông: “Bái kiến sư tổ.”

Liêu Định Nhạn làm theo số đông, tò mò liếc mắt xem, chỉ thấy được một cái chân trắng đến khiếp sợ.

Người kia đi chân trần trên nền đất đen sẫm, các mạch máu xanh xanh hiện thấp thoáng dưới lớp da, cạnh bên đôi chân trần là một chiếc áo rộng dài với hoa văn màu đen, khi vạt áo được hất nhẹ, bàn chân còn lại lộ ra. Liêu Đình Nhạn phát hiện bên chân trái hắn có một sợi chỉ đỏ buộc ngay mắt cá chân, trên sợi dây có mắc lên một chuỗi hạt phật châu màu nâu.

Không hiểu tại sao, cái sợi dây đỏ mỏng manh ấy lại tạo cho cô một cái cảm giác chấn động trong lòng, quan sát một hồi lâu suýt nữa thì cô đã phải thở hổn hển.

Vị tổ tông đột nhiên đứng dậy, Liêu Đình Nhạn thấy hắn đi về phía mình, đôi chân thấp thoáng ẩn hiện trong vạt áo màu đen, cuối cùng dừng lại ở chỗ — vị sư tỷ cạnh cô.

“To gan thật đấy.”

Sau câu nói đó, Liêu Đình Nhạn cảm thấy có chất lỏng gì đó bắn tóe lên người mình, dòng máu đỏ tươi đậm đặc lan ra trên nền đất sẫm đen trơn bóng, thấm ướt chiếc tà áo trắng của Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn quỳ ở bên cạnh gắng gượng kìm nén: “…” Oẹ

Không được.

Tôi không ổn rồi.

Chết đó!

Đáng sợ quá! Chết người đó! Aaaa!

Cô hơi buồn nôn nhưng trong lại rất rõ, nếu bây giờ mà nôn có thể dẫn đến hậu quả đáng sợ nào đó, thế là lại nuốt lại vào trong.

…Ôi mẹ ơi, cảm thấy còn ghê hơn nữa!

Thi thể của sư tỷ từ từ gục xuống, ngã vào một bên tay của Liêu Đình Nhạn, cô tận mắt chứng kiến mặt mũi của sư tỷ dần dần thay đổi rồi biến thành một người khác trong chớp mắt. Hả? Đổi mặt hả?

Gần đó có người kinh ngạc thốt lên: “Đây, đây không phải là sư muội Uyển Linh, người này là ai?”

Tất cả những người khác đều rất hoang mang, “Sao người này lại trà trộn vào được đây, sao không ai phát hiện ra hết vậy?”

Vị tổ tông vừa giết một người lại tiếp tục giơ tay, hắn giẫm lên xác và máu trên sàn rồi dừng ngay trước mặt Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn: “…” Hình như là đang nhìn mình hả? Đừng, tổ tông ơi, đừng nhìn con!

“Lớn gan thật.”

Nghe xong, cả người Liêu Đình Nhạn lạnh hẳn đi, ban nãy trước khi giết chị gái không biết tên tuổi kia, vị tổ tông này hình như cũng nói câu tương tự.

Nhưng mà cô lớn gan thế nào cơ chứ? Cô đâu có làm gì đâu! Con bị oan mà!

Giống như trước khi tiêm vậy, bởi vì biết rằng đầu kim sắp bị đâm vào, cả cơ thể sẽ trở nên rất nhạy bén, bây giờ cô đang trong trạng thái này đây, tập trung cực độ, chuẩn bị tinh thần để cảm giác đau ở đâu đó truyền tới. 

Một chốc sau, một bàn tay ở trước mặt vịn cằm rồi nâng mặt cô lên.

Cái bàn tay nhợt nhạt và lạnh lẽo chạm vào cằm, Liêu Đình Nhạn cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên, mồ hôi bỗng chốc xuất hiện làm lạnh cả sau gáy, hệt như lúc con mãng xà đen kia trườn kế bên người cô vậy.

Cô bị ép ngước mặt lên, cuối cùng cũng nhìn rõ được dáng vẻ của tổ tông.

Mọi suy đoán lúc trước của cô đều sai cả, hóa ra là một tên ẻo lả.

Da trắng như tuyết, tóc đen như mực, môi thì đỏ như máu, đúng là phiên bản tả thật của công chúa Bạch Tuyết.

Liêu Đình Nhạn nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn. Dường như chỉ một chốc lát, lại dường như là rất lâu, tổ tông đột nhiên bỏ tay xuống, ngồi lại chỗ cũ. Vừa mới nảy nhìn còn có vẻ ổn nhưng bây giờ khuôn mặt đó trông rất hung tợn và đau khổ, trên khóe mắt còn ửng đỏ.

“Ra ngoài, tất cả cút ra ngoài!”

Hắn đột nhiên bùng lửa giận khiến cho mọi người đều hoảng sợ, gương mặt của các cô gái đều biến sắc, rút lui không kịp, dường như ngay cả con mãng xà đen kia cũng sợ đến rụt đuôi lại, miệng ngậm cái xác đã lạnh đi, lui xuống cùng tất cả mọi người.

Tự nhiên khi không nổi quạu, chẳng lẽ vị tổ tông này bị điên hả? Liêu Đình Nhạn rời đi như người mất hồn, mãi cho đến khi xuống đến chân tháp mới hoàn hồn trở lại.

Hửm? Vẫn chưa chết sao?

Cô đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, nhìn lại thì thấy có máu ở lòng bàn tay.

Đó chính là máu của cô gái kế bên bắn ra lúc chết.

Nói đến đây, cô nhìn sang mãng xà bên cạnh, nó cũng bị đuổi ra giống như các nàng, lúc này đang do dự ngậm một cái xác trong miệng nhưng do dự chẳng bao lâu thì nó đã nuốt chửng cả cái xác ấy.

Liêu Đình Nhạn: “…!”

Bây giờ cô có thể khẳng định rằng tổ tông kia ban nãy không giết cô là vì muốn giữ đến mai mới cho “bé Na” ăn, làm thịt tại chỗ tươi ngon hơn.