[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 2: Mở cửa Tam Thánh Sơn
Chương 2: Mở cửa Tam Thánh Sơn
“Nếu đã được chọn rồi cũng không còn cách nào khác, thôi thì cứ yên tâm mà đi đi.” Động Dương Chân Nhân an ủi nói: “Tuy rằng vi sư chưa gặp vị Từ Tạng Đạo Quân ấy bao giờ, chỉ nghe qua thôi, chắc cũng là một vị trưởng lão tốt bụng rộng lượng thôi, con đi rồi thì chỉ cần giữ nề nếp phép tắc, chuyện không cần thiết thì đừng ra mặt, như thế là được rồi.”
Được rồi, sự việc đến nước này rồi cũng không còn cách. Liêu Đình Nhạn đem tâm lý hằng ngày của một người ngoan ngoãn ở “công ty “, bình tĩnh, tịnh tâm lại, xem nhẹ mọi thứ, ở đời không có hố nào mà bước không qua, nếu có thì nằm xuống đó luôn, dù sao thì nằm ở đâu cũng là nằm thôi.
Một khi đã thông suốt rồi, việc gì cũng có thể làm được.
Đợi đến ngày tổ tông xuất quan, Liêu Đình Nhạn nhận ra mọi người trong tông môn đích thực đều để ý tới chuyện này, nhánh Thanh Cốc Thiên này quanh năm luôn bị xem thường nhưng từ khi có cô, mọi thứ trở nên khác đi, giống như một thị trấn ở quê xuất hiện một vị trạng nguyên có học vị cao.
Rất nhiều người đều không hiểu tại sao lại chọn cô đồ đệ Liêu Đình Nhạn này, thật ra mà nói, các nữ đồ đệ đợi được chọn nhiều như thế, vả lại những người không được tuyển chọn lại ưu tú hơn cô nữa. Hơn nữa, chính bản thân Liêu Đình Nhạn cũng không rõ tại sao mình được chọn, cô hoàn toàn mơ màng trong cái ánh hào quang ấy, các sư tỷ sư muội đến hỏi thăm chỉ còn biết trở về với đầy sự thất vọng.
“Nghe đâu Bạch Đế Sơn và Xích Thủy Uyên đều cử người đến tham gia đại lễ xuất quan của Từ Tạng Đạo Quân.”
“Không chỉ là Bạch Đế Sơn và Xích Thủy Uyên, các môn phái lớn nhỏ khác, ai đến cũng phải xem mình có tư cách không, ta nghe nói đại lễ xuất quan lần này không cho phép người ngoài tham dự, người có thể đến Tam Thánh Sơn cung hầu Từ Tạng Đạo Quân thì cũng chỉ là các đệ tử và các vị Cung Chủ của các động hay các nhánh trong nội bộ Canh Thần Tiên Phủ mà thôi, tất cả những người khác chỉ có thể ở dưới núi, người không được phái đến thì càng không thể tiếp cận.”
“Vậy sư tỷ hẳn có thể đi được, tỷ ấy là một trong một trăm vị đồ đệ được chọn đi để phụng dưỡng cho Từ Tàng Đạo Quân cơ mà.” Lúc mấy đứa nhỏ nói đến chuyện này đều nhìn Liêu Đình Nhạn với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Dưới ánh mắt kỳ vọng của bọn nhóc, Liêu Đình Nhạn gật đầu: “Phải, tỷ hẳn có thế gặp được.”
“Không biết Từ Tạng Đạo Quân là một người như thế nào, muội cũng rất muốn gặp, tiếc rằng bọn con nít muội chỉ có thể ở bên ngoài chào đón, vốn không có tư cách tận mắt nhìn thấy Đạo Quân.”
“Liêu sư tỷ, nếu tỷ gặp được rồi, sau này tỷ kể lại cho bọn muội được không?”
“Được chứ.” Liêu Đình Nhạn lập tức đồng ý. Thực ra theo cô đoán, vị lão tổ tông có thể sẽ là một ông lão với mái tóc bạc phơi phới, râu ria rất dài tỉ lệ thuận với tuổi tác; hoặc là với cái tên như thế, thì cũng có thể sẽ là một người có khuôn mặt hiền hậu, trán cao, tai thì dày và đầy đặn như diện mạo của các Phật, các Bồ Tát, không chừng ở ấn đường còn có cả một nốt ruồi màu đỏ nữa.”
Cô được nhiều người nói như vậy, cứ có cảm giác rằng mình sắp gặp người lãnh tụ quốc gia vậy, dần dần trong lòng cũng trở nên mong đợi hơn, lần này thì nở mặt nở mày rồi.
Là một người năng lực đỉnh cao trong giới tu hành có yêu tinh quỷ quái này, Từ Tạng Đạo Quân hẳn là một người rất có mặt mũi, đến ngày sắp xuất quan, cả Canh Thần Tiên Phủ đều náo nhiệt, xôn xao.
Sáng sớm Liêu Đình Nhạn đã thấy một đám mây ở phía đông trôi qua, màu sắc tuyệt đẹp, đó không hề phải là một cảnh tượng tự nhiên hình thành mà là các đệ tử của Canh Thần Tiên Phủ dùng Pháp Bảo thúc mây trôi, tạo nên một cảnh tượng đẹp. Làm thay đổi bầu trời không phải là một chuyện dễ dàng, cũng chỉ có thể là Canh Thần Tiên Phủ chơi lớn, phái ra nhiều đệ tử đi để tạo một hiệu ứng nổi bật cho bầu không khí.
Đôi lúc sẽ có một con hạc trắng to lớn và những chú chim xinh đẹp bay qua, trên mình chúng đều mang một cái gác xép, phụ trách chở khách và những đệ tử đứng bên ngoài dự lễ.
Còn bầu không khí như mây mù đang trôi kia, đều là do linh khí ngưng tụ mà thành hình nên, bởi vì các trưởng lão đã tu luyện được địa mạch linh khí, làm cho các linh mạch bên dưới Canh Thần Tiên Phủ sực lên, cho nên mới thấy được làn sương này. Những thực vật linh thảo được tắm trong làn sương tỏa ra mùi hương dễ chịu lòng người, còn những ai được tắm trong làn sương sẽ có cảm giác lỗ chân lông toàn thân nở ra, rơi vào trạng thái lơ lửng như tiên.
Suốt mấy hôm Liêu Đình Nhạn đến đây, lúc nào cũng cảm thấy phiền não, không biết tu luyện như thế nào nhưng tắm mình trong làn sương ấy, cô đột nhiên phát hiện cơ thể mình bắt đầu hấp thụ cái linh khí này, trở nên ấm dần, đầu óc thì thư thái, thoải mái hơn.
Lần đầu tiên cô cảm thấy tu luyện thoải mái đến như vậy.
Tiếc là cô không thể cứ mãi tu luyện như vậy, thân là người tiên phong… À không, là người được chọn đi để phụng dưỡng, trước khi đến Tam Thánh Sơn lạy chầu, phải đến gặp các “sếp” lớn trước, cũng chính là những vị cố tổ Chưởng Môn trong truyền thuyết, để Chưởng Môn dặn dò.
Đồ cô mặc không phải là chiếc áo xanh của Thanh Cốc Thiên mà là chiếc váy trắng được phát cho, một trăm nữ đồ đệ kia đều mặc đồng phục này.
Theo thông lệ sư phụ sẽ đưa cô đến nơi tập hợp, mấy hôm trở lại đây, các sư huynh đều cảm thấy rất vinh hạnh nhưng trông sư phụ chả thấy vui vẻ gì cả, sau khi đưa cô đến điện chầu thì lại lo lắng dặn vài câu rằng đừng tùy tiện gây thù chuốc oán với người khác.
Không phải là cha ruột thì cũng giống như cha ruột rồi.
Điện chầu mà Liêu Đình Nhạn đến là một tòa cung điện lộng lễ nhất mà cô từng thấy, phía trên mái vòm cao cao thì được chạm khắc nổi vô số các nhân vật, các tiên nhân với màu sắc sặc sỡ và trang trí bằng các bảo vật đặc sắc, làm cho người ta cũng phải chói mắt. Những chiếc đèn lồng vàng được treo bên cạnh cây cột ngọc bích vân mây, nền đất bóng láng, sáng mịn rất dày và cứng thì không biết được trải lót bằng thứ gì, nó phản chiếu lại những ánh đèn rực rỡ trong cung điện, giống như một thế giới khác trong gương vậy.
Vẫn có một số người cũng cảm thấy kinh ngạc và thú vị trước cảnh tượng xung quanh giống như Liêu Đình Nhạn, nhưng tất cả đều nhanh chóng mất đi vẻ mặt đó và đi vào đứng giữa cung điện. Vài bóng người mờ ảo lần lượt xuất hiện trên nến lưu ly liên hoa được đặt phía trên cao của đại sảnh, “sếp” lớn dùng hình chiếu phân thân chứ bản thể của “sếp” không đến.
Liêu Đình Nhạn: Họp online hả, ngon đó.
Vị “sếp” lớn Chưởng Môn bí ẩn đứng ngay giữa kia nghiêm giọng: “Đợi các ngươi có mặt đầy đủ tại đây, ta có một vài điều căn dặn các ngươi, bước ra khỏi cánh cửa này thì không được nhắc đến với người khác.”
“Sau khi Từ Tạng Đạo Quân xuất quan, các ngươi sẽ được đưa vào Tam Thánh Sơn, sau khi vào đó, các ngươi phải được Từ Tạng Đạo Quân xem trọng, nếu ai có thể làm được điều này, không chỉ nhận được những phần thưởng đã nói trước kia, mà còn có thêm trăm ngàn lợi ích khác, thậm chí nhánh xuất thân của các ngươi cũng nhận được sự vinh danh cao nhất, và tất cả những việc liên quan đến Từ Tạng Đạo Quân, các ngươi đều phải về đây bẩm báo cho ta.”
Liêu Đình Nhạn:… Sao nghe sai sai vậy.
“Từ Tạng Đạo Quân vốn dĩ không phải là một người bình thường, các ngươi phải phụng dưỡng, chăm sóc hết mực, tuyệt đối không để ngài giận! Nếu không, các ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi!”
Liêu Đình Nhạn bắt đầu cảm thấy căng thẳng, làm sao ăn ngon nói ngọt, lọt lỗ tai vị lão tổ tông hiền lành đây, tại sao có việc nghe thôi cũng gây nguy hiểm đến tính mạng người khác vậy!
Tiếc là giờ cô cảm thấy sợ cũng hết đường lui rồi, “sếp” kia dặn dò xong, vung tay áo rồi đưa tất cả mọi người rời khỏi điện chầu đến Tam Thánh Sơn.
Cái vung tay áo đó thật kỳ diệu, đưa cả trăm người đi cùng một lúc, chớp mắt đi hơn cả trăm dặm, trước mắt Liêu Đình Nhạn là bóng tối, mở mắt ra chỉ trong mấy giây đã đứng ở một chỗ khác rồi.
“Đây là Tam Thánh Sơn rồi sao?”
Người bên cạnh không biết là sư tỷ hay sư bá chăm chú nhìn vào ngọn núi trước mặt, kích động muốn bất tỉnh tới nơi, khiến Liêu Đình Nhạn lo lắng vô cùng, sợ rằng mình lập tức sẽ ngất xỉu.
Tam Thánh Sơn trước mặt là một ngọn linh sơn đặc biệt nhất, ý nghĩa nhất, huyền bí nhất của Canh Thần Tiên Phủ, ngay cả ngọn núi huyền bí cao nhất của Chương Môn cũng không thể nào sánh bằng. Nghe đâu sở dĩ được gọi là Tam Thánh Sơn là bởi vì ba vị thần tiên trong truyền thuyết Canh Thần Tiên Phủ thăng thiên sớm nhất trước khi thăng thiên đều tu hành tại ngọn núi này.
Bây giờ, vì Từ Tạng Đạo Quân bế quan, toàn bộ ngọn Tam Thánh Sơn này đóng cửa năm trăm năm, không ai có thể vào được.
Phía trước mặt là ngọn Tam Thánh Sơn ẩn hiện trong mây và phát ra vầng sáng, phía sau lưng là cả một đàn người, tất cả đều là những đồ đệ có mặt mũi trong Canh Thần Tiên Phủ, ai nấy cũng đều rất nghiêm túc kiên nhẫn, say sưa chờ đợi. Trên bầu trời chính là quyền lực cao nhất của Canh Thần Tiên Phủ, với sự nắm quyền của các Cung Chủ Chưởng Môn, những bóng người đứng vây quanh thành vòng tròn ấy cũng đang chờ đợi như bao người khác.
Khá giống với các lễ diễu binh hay bộ phim Tây Du Ký mà khi nhỏ ta xem, hàng loạt các thiên binh thiên tướng, đứng lơ lửng giữa chục tầng mây, chờ đợi Tôn Ngộ Không.
Trí tưởng tượng này khiến Liêu Đình Nhạn cảm thấy thích thú, mỗi khi cô cảm thấy căng thẳng thì trí tưởng tượng ấy vô cùng phong phú, không thể không tưởng tượng ra những cảnh tượng đó.
“Um—Um—O—”
Dưới ánh mắt tinh sáng của hàng trăm ngàn người, bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên từ Tam Thánh Sơn, ngay lập tức cả ngọn núi bị rung chuyển, giống như còn một làn sóng bức xạ ra mọi hướng của Tam Thánh Sơn.
Liêu Đình Nhạn đứng cách đó không xa, cảm thấy đầu óc choáng váng, nóng mũi rồi chảy cả máu mũi.
Liêu Đình Nhạn: “…Má, chảy máu mũi rồi.”
Tính ra cô cũng chưa thấm vào đâu, nặng nhất là tốp các “sếp” lớn, chỉ thấy một tia sáng vụt qua thì tất cả họ đã hét lên rất thê thảm rồi bay mất đi, thậm chí có hai người loạng choạng rồi rơi xuống phía trước mặt chỗ trăm cô đồ đệ, Liêu Đình Nhạn thấy rất rõ là hình như một người trung niên hình như là Chưởng Môn còn phun ra máu, quỳ ở phía trước hét lên: “Xin sư bá hãy nguôi giận!”
Chưởng Môn cũng đã quỳ, những người khác làm sao có thể không quỳ được, mặc dù không biết tại sao sư tổ như sắp phát điên nhưng tất cả mọi người xung quanh đều quỳ xuống, đồng thanh kêu to sư tổ hãy nguôi giận.
Tiếng la của rất nhiều người như vậy đã làm rung chuyển cả vùng đất, mặc dù vậy, tất cả mọi người ai ai cũng đều nghe rất rõ một tiếng cười lạnh.
Tiếng cười ấy là một tiếng cười đầy sự bất mãn và gian ác.
“Đợi ta ra ngoài, tất cả các ngươi đều phải chết.”
Hình như là vị lão tổ tông trong Tam Thánh Sơn đã nói.
Liêu Đình Nhạn: “…” Không phải chứ, các người khẳng định người xuất quan là lão tổ tông của chính đạo chứ không phải là con quái vật mà? Lão tổ tông các người giống như đang muốn giết người đấy, chữ “Từ” trong Từ Tạng Đạo Quân hình như không phải là “từ” trong “hiền từ” rồi!
Không chỉ Liêu Đình Nhạn cảm thấy hoang mang mà các Chưởng Môn, Cung Chủ kể cả các Động Thiên Chủ lớn tuổi cũng hoang mang tột đột. Các đồ đệ không hiểu vì sao Lão tổ tông này hung dữ đến vậy, những bậc lão làng thọ mấy ngàn năm như họ hiển nhiên hiểu được nguyên do, cảm thấy đắng cả miệng.
Tại sao năm trăm năm trôi qua rồi, tính nết này của tổ tông không chỉ không biến mất, mà nó còn trở nên đáng sợ hơn nữa! Nếu như không giải quyết việc này, đại tông môn của họ trong Canh Thần Tiên Phủ kéo dài hơn mấy trăm ngàn năm nay, e rằng sẽ phải chấm dứt tại thế hệ này, đến khi đó họ làm gì còn mặt mũi mà đến gặp lão tổ tông nữa.
Lúc này Chưởng Môn cũng không còn biết làm gì hơn nữa, tính khí nóng nảy của vị tổ tông này còn hơn cả trong trí tưởng tượng của họ, ngài chỉ biết chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất sắp xảy ra thôi.
“Sư bá, năm trăm năm trước, sau khi sư bá bế quan không lâu sư phụ đã mất, trước khi sư phụ đi đã để lại một bức thư cho người, mong có thể dâng lên cho sư bá tại đây.” Chưởng Môn kính cẩn quỳ trên bậc thềm phía trước Tam Thánh Sơn, cái sự oai phong trước kia của ngài khi đứng trước mặt các độ đệ bây giờ không còn thấy nữa.
Nhưng bây giờ mọi người đều không để ý đến việc này nữa, ai ai cũng vảnh cái lỗ tai lên mà nghe những động tĩnh của Lão tổ tông.
“Vào đây.”
Rồi Chưởng môn đứng dậy bước vào làn sương của Tam Thánh Sơn, để lại một đàn đệ tử bên ngoài ngẩng đầu trông mong.
Liêu Đình Nhạn suy ngẫm, nghe giọng của lão tổ tông này dường như không già tí nào, không chỉ không già, dường như còn rất trẻ nữa, chỉ là nghe có vẻ hơi dữ thôi.
Không lâu sau, làn sương mù đột nhiên biến mất, diện mạo thật sự của Tam Thánh Sơn đã hiện ra trước mắt mọi người.
Tam Thánh Sơn đã bị phong năm trăm năm rồi, các đồ đệ trẻ ở đây vẫn chưa thấy được cái diện mạo thật sự của nó, giờ đây khi thấy được, ai ai cũng xem đến đã cả mắt. Ngọn Tam Thánh Sơn lớn như thế mà chẳng có cây cỏ nào, mọi thứ đều được lát bằng ngọc thạch, lát thành nhiều mẫu khác nhau bằng một quy luật bí ẩn, thoạt đầu nhìn qua thì giống như một tổng thể, nhưng nhìn kĩ thì có thể thấy dường như ẩn chứa bên trong nó là vô số những trận pháp.
Ở giữa đỉnh núi là các tòa cung điện hình tròn, cao thấp lẫn lộn, bao bọc lại tòa tháp cao ngói vàng tường đỏ ngay giữa trung tâm, trông rất là lộng lẫy, chỉ là xung quanh cung điện có cả trăm ống sắt đen mịn đứng sừng sững với những dây xích màu đen quấn quanh, quấn chặt vào tòa tháp ở trung tâm ấy, một tấm ngọc bài lớn được khắc chữ niêm phong trôi trên tháp.
Trông có vẻ như đang giam giữ cái gì đó rất đáng sợ, chẳng giống với nơi bế quan tí nào, nó rất giống như Ngũ Hành Sơn nơi Tôn Ngộ Không bị giam giữ.
Liêu Đình Nhạn nhìn tất cả các mỹ nữ xung quanh, đột nhiên cảm thấy đầu mình hơi hói. Vị tổ tông này đã là một “Tôn Đại Thánh”, sao không đi tìm Đường Tăng hay Phật Tổ Như Lai gì đó, tìm bọn yêu quái Bạch Cốt Tinh, Khổng Tước Công Chúa có ích gì, chẳng lẽ chúng nó tế trời cho tổ tông này bớt giận lại.