[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 1: Liêu Đình Nhạn

Chương 1: Liêu Đình Nhạn

Trâu Nhạn nhận ra tình hình bây giờ có hơi không ổn.

Cô đang ở trong một ngôi nhà cổ kính, tiên khí vây quanh, mặc trên mình bộ váy xanh, ngồi trên cái đệm cói, hai tay chắp thành hình hoa sen, giống như là đang ngồi tu luyện vậy.

…Nhưng chẳng phải đêm qua cô tăng ca đến rạng sáng để sửa bản thảo thiết kế, về đến nhà còn chưa kịp tắm thì đã lăn đùng ra giường mà ngủ sao? Sao cái tay này trắng mịn vậy, không giống tay của cô tí nào. Trong khi đang nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa dài vừa thon thả ấy thì bỗng có tiếng gõ cửa.

“Cộc cộc cộc”

Trâu Nhạn giật hết cả mình, từ từ đứng dậy, hít sâu để ổn định tâm lý rồi mở toang cửa ra.

Đứng bên ngoài cửa là một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, tuấn tú hơn người, mặc trên mình một chiếc áo đạo sĩ màu xanh xám, mỉm cười nói với cô: “Liêu sư muội, sư phụ bảo muội đến Trúc Khúc U Phố ấy.”

Trâu Nhạn: Liêu sư muội? Sư phụ? Trúc Khúc U Phố? Những thứ này là gì, nếu là xuyên không thì sao mình không có kí ức tự động gì vậy, sao không có bài hướng dẫn tân thủ gì luôn? Aaaa! Sắp toang rồi!

“ Ừm…sư huynh?” Trâu Nhạn thăm dò hỏi.

Anh trai kìa vô cùng hòa nhã mà trả lời: “Sư muội hơi căng thẳng sao? Không sao cả, sư phụ chỉ căn dặn muội vài câu mà thôi, mau đi đi.” Anh ta nói xong, ra hiệu cáo từ, Trâu Nhạn vội vàng hét lên lại hai tiếng sư huynh.

Anh trai tỏ vẻ nghi vấn, Trâu Nhạn vẫn kiên trì hỏi: “Sư huynh có thể dẫn muội qua đó được không?” Ngay cả bản đồ cũng không có, người dẫn cũng không có thì làm sao cô có thể tìm được đến nơi? !

Vậy mà anh trai này cũng không hề có chút nghi ngờ gì, cực kì dễ tính dắt cô đi qua đó.

“Liêu sư muội, không cần phải lo lắng quá nhiều, Thanh Cốc Thiên của chúng ta không giống như những nơi khác, chả xem trọng những việc này.”

Trâu Nhạn theo sau lắng nghe, đôi lúc gật đầu hiểu chuyện nhưng thật ra trong đầu có rất nhiều  thắc mắc. Nói cái quái quỷ gì, một câu cũng chả hiểu! 

Trên đường có mấy đệ tử cũng mặc áo xanh, khi gặp họ thì đều gật đầu mỉm cười, có khi chào hỏi thì gọi Liêu sư muội và Tô sư huynh. Còn mấy đứa nhỏ thì mặc những chiếc áo bào giản dị, gọi Liêu sư tỷ. Dọc đường đi qua đó, Trâu Nhạn quan sát toàn bộ những người không quen biết, toàn bộ cảnh vật hoa lá, trong đầu nhanh chóng bật ra vài từ then chốt – Hồn xuyên không, tu tiên, môn phái lớn.

Chết rồi, chết rồi, chuyên môn của cô ấy là hội hoạ, không phải là biểu diễn! Bây giờ phải xử sao đây, lỡ như bị lộ thì có ăn hành không?

Chưa nghĩ được bao lâu, Tô sư huynh đã đưa cô đến nơi bên ngoài Trúc Hải, ra hiệu cho cô tự mình đi vào, sau đó quay mặt rời đi.

Trâu Nhạn không biết làm gì hơn, chỉ biết cố chấp bước tiếp tiến vào trong, đến một đoạn đường nhỏ, dọc đường đó cứ cách một đoạn sẽ có những trúc phẩm giống như những cái cổng chào thông thường, đi qua liên tục chín cái thì mới thấy một ngôi đền nhỏ bằng trúc nằm bên trong.

Không treo biển tên. Khoan đã, tại sao không có biển tên? Vậy rốt cuộc đây có phải là Trúc Khúc U Phố không? Cô đứng trước cửa quanh quẩn một hồi thì có người trong nhà ra bảo: “Đồ nhi Đình Nhạn, sao lại không vào?”

Ồ, đúng là chỗ này. Vả lại bây giờ cô mới nhận ra một điều, cái thân thể cô giờ đây mang họ Liêu, tên là Đình Nhạn. Trâu Nhạn bước vào, gặp một người thanh niên ngoài hai mươi tuổi quay mặt lại, nhìn cô với vẻ mặt ôn hòa đầy sự yêu mến.

Trâu Nhạn: “… Sư phụ.” Trẻ như vậy sao? Thật không đấy?

Người thanh niên: “ Vào sư môn cũng ba tháng rồi, sao vẫn nhút nhát như vậy, chẳng phải sư phụ ta đã nói rồi sao, con giống như con gái ruột của ta vậy, coi ta như là cha của con là được rồi, không cần xem như là người ngoài.”

Trâu Nhạn: “…” Giỡn hả? Nhìn còn trẻ hơn tôi nữa mà đòi làm cha ai?

Càng nói càng sai, Trâu Nhạn dùng cách mà mỗi Tết cô hay dùng để ứng phó với người lớn – cười. Chỉ cần không phải là câu hỏi bắt buộc phải trả lời, mỉm cười với vẻ mặt khó xử là được.

Quả nhiên người sư phụ trẻ ấy thấy không gì là không đúng, hơn nữa còn bảo cô tới ngồi, uống trà, sau đó dùng giọng điệu của một giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện với học sinh mà nói với cô: “Lần này ta kêu con qua đây, chủ yếu là vì cuộc tuyển chọn của ba ngày sau, con không cần lo lắng, để tất cả mọi thứ tùy theo duyên phận là được rồi, con nhập môn trễ, tu vi không cao, vai vế lại là thấp nhất, lần này Bát đại cung đều sẽ tuyển chọn đệ tử ưu tú cũ đi trước, Thanh Cốc Thiên chúng ta cũng chỉ là góp cho đủ số lượng mà thôi.”

Trâu Nhạn hoảng hốt một hồi, tưởng rằng là giáo viên chủ nhiệm đang an ủi về cái thành tích thi không được tốt lắm của cô. Mơ màng nghe được một hồi, cuối cùng sư phụ trẻ nói: “Ba ngày sau, vi sư sẽ tiễn con đi, con chuẩn bị cho tốt.”

Trâu Nhạn nhìn lên trên đầu của sư phụ, cảm thấy rằng ở đó đáng lý ra phải có một cái hình cuộn tranh hoặc là một dấu chấm than mới phải. Cô cảm thấy người sư phụ đó giống như một nhân vật phân phát nhiệm vụ cho người chơi trong các trò chơi vậy.

Đến khi kí ức của cô trở về với căn phòng ban đầu khi cô mới vừa tỉnh dậy, cuối cùng cũng nhẹ nhõm đi. Túm lấy tóc mình để bỏ đi những điều phiền muộn. Thật được, mạo danh người khác áp lực lớn quá, chắc chết mất!

Trong lúc đang túm lấy tóc, cô bất ngờ nhìn thấy một tấm gương được đặt trong cái góc tường, Trâu Nhạn đột nhiên ngơ ra, sau đó nhảy dựng lên sờ vào khuôn mặt của mình, ôi mẹ ơi, mỹ nhân tuyệt trần gì đây!  Cái thân thể này là một tiên nữ sao, ăn cái gì mà xinh thế này! Tuyệt vời, mình ổn rồi, hết muốn chết rồi, sống càng lâu càng lời.

Dù sao thì cũng không biết quay về thế nào, thôi thì vẫn là Liêu Đình Nhạn trước vậy.

Làm Liêu Đình Nhạn thật ra không phải quá khó, bởi vì cô rất nhanh nắm bắt được những thông tin cơ bản từ chính miệng của các đệ tử xung quanh và các môn đồ nhỏ, ví dụ như là năm nay cô được thu nhận nhập môn bởi Động Dương Chân Nhân, tu vi mới chỉ ở cấp thấp Luyện Khí, tư chất Tam Linh Căn thông thường.

Mà cô đang tu hành ở Đại phái lớn nhất Giới Chính Đạo, Canh Thần Tiên Phủ, nghe nói cái Canh Thần Tiên Phủ này cực kì lớn, đệ tử nhiều đến nổi có thể lập thành một nước. Sư môn của cô là một nhánh nhỏ được gọi là Thanh Cốc Thiên, là một nhánh trong một Động của một Cung trong Bát Đại Cung.

Tóm lại là hiện giờ tu vi của cô thấp, vai vế thấp, là một con tép riêu trong một cái tổ chức khổng lồ.

Ngoài ra cô còn nghe được từ một đứa hóng hớt rằng nghe nói sư phụ cô, Động Dương Chân Nhân thu nhận cô làm đồ đệ là vì cô giống y như đúc với người con gái đã mất vài chục năm về trước của người, vì thế Động Dương Chân Nhân rất yêu thương cô đồ đệ này, , ngay cả những sư huynh trong Thanh Cốc Thiên cũng rất tốt với cô, hơn nữa cô cũng chính là nữ đệ tử duy nhất trong nhánh.

Từ đó, Liêu Đình Nhạn đã biết được những gì mà sư phụ nói với cô trước đó là có ý nghĩa gì. Xem ra những điều đó có mối liên hệ rất cao với một chuyện trọng đại.

Gần đây Canh Thần Tiên Phủ có duy nhất một sự kiện trọng đại, không chỉ là người nội bộ của Canh Thần Tiên Phủ bàn bạc với nhau, mà còn thu hút cả sự chú ý, quan tâm của cả giới tu hành.

— Vị sư tổ có chức vị cao nhất Trong Canh Thần Tiên Phủ sắp kết thúc năm trăm năm bế quan!

Vị lão tổ tông này là Từ Tạng Đạo Quân, chức vị rất cao, lớn hơn một vế so với Chưởng Môn bây giờ của Canh Thần Tiên Phủ, là sư bá của chưởng môn, nếu như so sánh với hoàng đế của nhân gian bấy giờ, ông ta là Thái Thượng Hoàng. Không chỉ như thế, chữ tổ tông này còn lớn hơn gấp hai lần tổ tông bình thường.

Nghe nói ông không chỉ chức vị cao, thân phận lại còn rất đặc biệt. Canh Thần Tiên Phủ khai sơn đến nay cũng đã được mấy trăm ngàn năm,  vị tổ tông đầu tiên xây nên Canh Thần Tiên Phủ họ Tư Mã, về sau mỗi thế hệ Chưởng Môn đều họ Tư Mã, hàng triệu người độ kiếp phi thăng, hơn một nửa đều là họ Tư Mã, mà bây giờ trong Canh Thần Tiên Phủ vị Tư Mã cuối cùng là Từ Tạng Đạo Quân.

Vị tố tông cao nhất sắp xuất quan còn không phải là chuyện lớn sao.

Bởi vì vị tổ tông này sắp xuất quan, Chưởng Môn, Trưởng Lão với cả các Cung Chủ của Bát Cung cùng ra quyết định, để dành sự phục vụ tốt nhất cho tổ tông, trước tiên phải chọn những những đệ tử ưu tú có tư chất tốt qua đó hầu hạ. Không biết nghĩ thế nào, mấy người này chỉ chọn nữ đệ tử, vì thế nữ đồ đệ duy nhất của Thanh Cốc Thiên là Liêu Đình Nhạn, cũng được đưa vào đồ đệ ưu tú được chọn đi.

Liêu Đình Nhạn: “…” Đừng có nói là Hoàng thượng tuyển phi nha.

Ngày thứ ba, vị sư phụ nhìn thì rất trẻ nhưng thật ra đã hơn ba trăm tuổi đích thân qua đó, đưa cô đến nơi diễn ra cuộc tuyển chọn. Liêu Đình Nhạn mới chính mắt thấy được Canh Thần Tiên Phủ rộng biết bao nhiêu, “sếp” của cô đã dùng Pháp Bảo Phi Hành nhanh đến như thế, bay hơn hai tiếng đồng hồ mới đến được nơi, những nơi phi qua, nghe đâu chỉ là một vùng nhỏ của Canh Thần Tiên Phủ.

“Cù Đông ba mươi sáu ngọn núi, dài tám nghìn tám trăm tám mươi tám dặm đều là ranh giới của Canh Thần Tiên Phủ.” Dường như là để ý đến Liêu Đình Nhạn đang nghĩ gì, Động Dương Chân Nhân nói: “Tông môn của chúng ta đích thực là rất lớn, rất nhiều đệ tử bậc thấp, cả đời đều sống phụ thuộc trong những thành trì này, giống như người dân bình thường của các quốc gia ở nhân gian.”

Liêu Đình Nhạn: Quào, mở rộng tri thức ghê.

Ở phía xa xa, Liêu Đình Nhạn thấy được một quảng trường to lớn, gần giống như một mảnh cao nguyên, hàng chục cây cột đình đứng sừng sững ở hai bên, cung điện nguy nga cao ngất ở giữa kia cứ như một con phượng hoàng, ở đó có không ít những đệ tử đã đứng sẵn trước đó, hơn nữa liên tục có người đi đến, bức tường thì bao la rộng lớn, khiến Liêu Đình Nhạn choáng ngợp.

Động Dương Chân Nhân giống như người cha đưa đón con đến điểm thi, sau khi đưa đến nơi chỉ còn biết dung ánh mắt đầy yêu thương cổ vũ cô, sau đó quay về đợi, chỉ để lại một mình Liêu Đình Nhạn chui vào trong đám mỹ nhân kia.

Liêu Đình Nhạn đứng trong hốc, đưa mắt nhìn, chỉ cảm thấy mình như đến với cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân, nếu đây là một cuộc thi sắc đẹp, đoán chừng sẽ rất gây cấn, vì ai cũng đẹp như tiên vậy, muốn chọn ra quán quân cho cuộc thi này quả là một chuyện khó, thậm chí xem một hồi lâu sẽ mất đi nguyên tắc thẩm mỹ.

Xem một hồi, cô phải cúi thấp đầu để làm một vài bài tập cho mắt, điều này cũng khá là khó chịu cho mắt.

Trên sân cũng có ít nhất vạn người, mỗi mỹ nhân với mỗi bộ váy khác nhau thì thầm nói chuyện to nhỏ với nhau, có người còn tìm tới cả Liêu Đình Nhạn.

“Không biết vị sư muội này ở nhánh nào?”

Liêu Đình Nhạn dù gì cũng thuộc tuýp người ngoan ngoãn ở công ty, cũng biết đối nhân xử thế, lập tức lễ phép bảo mình là đồ đệ của Động Dương Chân Nhân.

Mỹ nhân đang nói che miệng cười, ánh mắt có hơi khinh thường:  “Ồ, không phải là sư muội mà là sư chất.” Sau đó phớt lờ cô, có vẻ chẳng xem cô ra gì.

Liêu Đinh Nhạn chỉ nghe sơ qua đã biết những mỹ nhân ở đây không phải là Đơn Linh Căn thì cũng là trí lực xuất sắc của Đơn Linh Căn biến dị hoặc là Song Linh Căn cấp cao, cái gì mà giới tu hành mười năm có một thiên tài, trăm năm mới gặp được một lần, tất cả đều tập hợp ở đây, giống như một đống bắp cải vậy.

Vả lại địa vị của các mỹ nhân đó phần đông đều ngang hàng với Động Dương Chân Nhân, thân phận cũng cao, đương nhiên sẽ chẳng xem đệ tử nhỏ Liêu Đình Nhạn này ra gì rồi, nếu không nhờ cô có khuôn mặt dễ nhìn, bắt mắt trong đám đông này, những mỹ nhân đó sẽ  không bao giờ chủ động bắt chuyện với cô.

Liêu Đình Nhạn: Đỡ lo ghê, đúng như lời sếp nói, mình chỉ đến đây để cho có lệ thôi.

“Keng—”

Sau một hồi chuông dày, cả sân bỗng nhiên trở nên im lặng, sau đó có năm vệt sáng bay từ bên ngoài vào, từng vệt từng vệt đáp xuống dưới sân ngay phía trước cung điện, biến thành năm người. Bởi vì khoảng cách quá xa, Liêu Đình Nhạn nhìn không rõ tướng mạo của năm người đó, chỉ thấy trên người họ đều có một khí chất rất đặc biệt, uy nghiêm quyền lực, không dám nhìn thẳng mặt.

Chắc là toàn sếp lớn rồi.

“Không ngờ đến tận năm người!”

“Ừ đấy, vài năm trước xổng mất con yêu quái phá hoại, khi ấy cũng chỉ có bốn vị Cung Chủ, hôm nay chỉ chọn ra vài người mà sao lại đến tận năm vị, xem ra, việc này rất được coi trọng.”

Liêu Đình Nhạn vểnh tai lên, nghe ngóng các mỹ nhân xung quanh thì thầm to nhỏ, giọng điệu ai cũng ngạc nhiên và thích thú.

Một ông lão đứng trên bậc thang cao bắt đầu nói: “Hôm nay, chúng tôi sẽ chọn ra một trăm đệ tử ở đây, đợi sau khi Từ Tạng Đạo Quân xuất quan sẽ đi phụng dưỡng.”

Ông ta lại nói thêm vài câu nữa rồi bảo những người bên cạnh cùng nhau xuất chiêu, phát ra ánh hào quang. Mỗi người trong sân đều được bao phủ bởi ánh hào quang, trên người Liêu Đình Nhạn cũng thế. Những hào quang đó sau một lúc sẽ biến mất, một trăm người vẫn còn hào quang trên người sẽ là những người được chọn.

Liêu Đình Nhạn được bao phủ trong ánh sáng: “…” Đã nói là đi cho xôm mà, sao lại được chọn thế này?