Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi
Chương 152: NẾU ANH KHÔNG THỂ LÀ BẦU TRỜI CỦA EM
Một trật tự kỳ lạ được hình thành giữa Matthias và Kyle.
Kyle canh chừng bên giường của Layla khi cô tỉnh, còn Matthias canh chừng bên giường cô khi cô chìm vào giấc ngủ sâu. Dù là không cố tình nhưng đó là quy luật đã bén rễ một cách tự nhiên.
Trong vài ngày tiếp theo, cơn sốt của Layla giảm dần.
Vị bác sĩ quân y cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng đó không phải là bệnh viêm phổi, vốn được coi là trường hợp xấu nhất. Nếu người phụ nữ đó chết, Thiếu tá cũng có thể giết ông.
"Bây giờ tất cả những gì còn lại là ý chí và sức chịu đựng của bệnh nhân."
Ông cẩn thận nói với Thiếu tá đang nắm tay người phụ nữ kiệt sức đã ngủ sâu.
"Điều quan trọng là làm cho bệnh nhân cảm thấy thoải mái nhất có thể. Xin đừng để cô ấy sợ hãi hay lo lắng."
Ông đã thêm lời đề nghị bất chấp nguy hiểm đến tính mạng. Đó là lời khuyên cần thiết để cứu người phụ nữ đó, vì vậy ông phải nói ra.
Matthias buông tay Layla và đứng dậy mà không trả lời. Đúng lúc đó, Kyle, người mang bữa ăn tới, bước vào phòng.
Giữa hai người lặng yên nhìn nhau, bác sĩ quân y không ngừng nuốt nước bọt khô khốc. Công tước Herhardt và con trai bác sĩ của ngài ấy. Và tin đồn về người phụ nữ mà Công tước đã bắt đi có vẻ gần giống sự thật. Mặc dù vậy, ông phải giả vờ không biết bất cứ điều gì, vì vậy đó là một tình huống khá xấu hổ.
May mắn thay, sự im lặng không kéo dài lâu.
Matthias bước ra và Kyle thế chỗ. Và một lúc sau, Layla mở mắt ra.
"Kyle."
Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Layla khi cô nhìn thấy anh.
"... ... Còn ghi chú thì sao? Anh có mang theo ghi chú hình học của mình không?"
Layla lẩm bẩm điều gì đó kỳ lạ, như thể cô lại một lần nữa nhầm lẫn giữa mơ và thực. Và Kyle sẵn sàng trở thành một phần của giấc mơ đó.
"Tất nhiên là anh mang nó theo. Như vậy thì em mới có thể mời anh ăn tối."
"Không. Không phải như vậy."
"Bây giờ chúng ta ăn tối thôi, Layla."
"Chú Bill vẫn chưa về."
"Chú... Chú ấy đã nói là sẽ về muộn một chút mà."
Kyle khẩn trương dụi đôi mắt đỏ hoe của mình và cười càng rạng rỡ hơn.
Matthias quan sát họ từ xa trên giường.
Layla mỉm cười như một cô gái ngây thơ và ngoan ngoãn làm theo lời Kyle. Và Kyle cẩn thận đút từng thìa cháo đã nguội. Đó là một khung cảnh ấm cúng và yên bình.
Matthias, người quan sát cảnh tượng này một lúc lâu hơn, lặng lẽ quay lại. Khi anh bước ra hành lang, ánh nắng chói chang chiếu xuống đầu anh.
Một nụ cười cay đắng hiện lên trên đôi môi khô khốc của anh.
Matthias mãi đến tận đêm khuya mới trở lại phòng. Trong căn phòng mà Kyle Ettman rời đi, chỉ còn lại Layla, người đang ngủ say.
Khi cơn sốt giảm dần, hơi thở của Layla trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhờ đó, Matthias nhìn chằm chằm vào cô không ngừng trong sự im lặng sâu thẳm. Khuôn mặt khi ngủ của cô ấy rất yên bình, như thể cô đang có một giấc mơ êm đềm. Anh không biết giấc mơ đó là gì, nhưng có một điều chắc chắn, rằng anh không có trong giấc mơ đó.
Không muốn chìm đắm trong những cảm xúc lộn xộn của mình, Matthias đi vào phòng tắm. Khi anh bước ra sau khi tắm lâu hơn thường lệ, Layla đã thức giấc. Người phụ nữ nằm im lặng nhìn lên trần nhà trông giống như một đứa trẻ ngây thơ.
Dù do dự một lúc nhưng Matthias vẫn tiến đến bên Layla. Layla quay đầu lại nhìn theo sự hiện diện của anh, và cảm xúc đã được đoán trước, một nỗi sợ hãi tột độ, ngay lập tức hiện lên trên khuôn mặt cô.
"Ha, đừng làm vậy."
Khi tay anh nhấc chăn lên, Layla rùng mình kinh hãi. Nhưng Matthias không quan tâm và cởi bỏ bộ đồ ngủ của cô.
Layla tiếp tục chống cự trong vô vọng khi anh lau cơ thể ướt đẫm mồ hôi lạnh của cô. Cô khua khoắng cánh tay không còn sức lực, và khi nhận ra điều đó là vô ích, cô lấy cả hai tay che mặt lại.
Không phải là anh không tìm được một người phụ nữ có thể chăm sóc Layla. Có những y tá có năng lực trong các bệnh viện quân y. Tuy nhiên, Matthias không muốn làm vậy. Anh không muốn bất cứ ai khác nhìn thấy hay chạm vào Layla. Ngay cả khi đó là phụ nữ cũng vậy.
Matthias cẩn thận lau chùi cơ thể gầy gò, run rẩy của cô. Khi tay anh chạm vào cái bụng căng lên của cô, mắt anh dao động trong giây lát.
Ngay cả khi Layla đang héo mòn, đứa trẻ vẫn lớn lên. Anh đã hy vọng nó sẽ bị sẩy để mẹ nó được điều trị nhưng đứa bé vẫn kiên trì.
Thật kinh tởm khi thấy nó dính chặt và hút cạn máu người phụ nữ này đến mức chắc chắn rằng đây là con của anh. Một điều nữa là Layla căm ghét anh nhưng lại yêu đứa trẻ này đến mức mạo hiểm mạng sống của mình.
Sự ghen tị của anh đối với con mình đột nhiên tăng vọt và phán đoán của anh trở nên mờ đi.
Anh rất ghen tị với con mình. Anh cũng ghen tị và ghét Kyle Ettman vô cùng. Và cũng ghen ti với cả Bill Remmer quá cố. Đó là tất cả? Ngay cả những con chim, những bông hoa, những cái cây mà Layla yêu thích cũng như vậy. Mặc dù những suy nghĩ của anh khiến anh cảm thấy bản thân mình thật đau khổ và thảm hại, nhưng anh không thể ngừng cảm thấy như vậy.
Anh có nên loại bỏ tất cả?
Anh đã có mong muốn đó mặc dù anh biết điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Niềm mong đợi rằng nếu mọi thứ biến mất và cô chỉ còn lại một mình trên thế giới này, thì Layla có thể yêu anh, đã khiến Matthias đi theo hướng đó.
Đó là một ý tưởng điên rồ. Nhưng anh biết anh thực sự có thể làm được điều đó.
Lúc nhận ra điều này, Matthias biết được một sự thật rõ ràng khác. Rằng một ngày nào đó, tình yêu của anh sẽ giết chết Layla.
Nhưng đây chính là tình yêu của anh. Anh không biết làm cách nào khác để yêu người phụ nữ này. Anh không nghĩ mình sẽ tìm ra.
Matthias hít một hơi thật sâu và chỉnh lại chiếc khăn tắm. Đôi mắt anh chìm sâu như vực thẳm khi anh đặt Layla trong bộ đồ ngủ mới và đắp chăn cho cô.
"Nằm đi."
Matthias thì thầm nhẹ nhàng trong khi vuốt mái tóc che trán và má của Layla.
Layla thở hổn hển gật đầu rồi nhắm mắt lại. Có vẻ như cô không hề ngủ. Có lẽ cô ấy chỉ muốn tránh anh. Một người đàn ông mà cô sợ và ghét, ít nhất là ở mức độ đó.
Dù biết điều đó nhưng Matthias vẫn ở bên cạnh Layla.
Thật tốt khi được nhìn thấy cô ấy. Anh thích điều đó nhiều đến mức anh phát ngán với chính mình như thế.
--------------------------------
Khi tỉnh dậy, Layla đã nằm trong vòng tay của Matthias. Ánh sáng rực rỡ, có lẽ là ánh nắng ban mai, thật chói mắt.
Khi ý thức của cô trở nên rõ ràng hơn, ký ức lần lượt quay trở lại.
Cô nghĩ cô đã phàn nàn trong giấc ngủ. Tôi muốn đi ra ngoài. Thật bực mình. Làm ơn cho tôi hít chút không khí đi. Matthias dường như có vẻ mặt bối rối khác thường, nhưng không rõ đó có phải là sự thật hay không.
Layla rời mắt khỏi bầu trời ngoài cửa sổ đang mở và nhìn Matthias. Anh đang ngồi sâu trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, ôm Layla trong tay. Bàn tay chậm rãi vuốt ve vuốt ve sống lưng cô mềm mại như gió biển.
"Layla."
Chắc anh đã nhận ra cô đã thức và gọi tên cô. Và rồi anh nhìn ra bầu trời xa xăm và nhìn Layla.
"Layla."
Matthias lại giao tiếp bằng mắt và thì thầm như thể đang hát. Cái tên trên đầu lưỡi anh khiến cô nhột nhột và vẫn ngọt ngào như mọi khi.
"Đứa trẻ được an toàn. Anh rất vui."
Giọng nói của anh khi nói về đứa trẻ mà anh định giết cũng đầy trìu mến như khi anh gọi tên cô.
Layla đối mặt với Matthias với một chút hy vọng. Được rồi. Cô chắc chắn anh không phải là một người cha ghét con mình. Trong tình thế cấp bách, khả năng phán đoán của anh bị lu mờ và anh đã đưa ra lựa chọn đó, nhưng thực ra...
"Anh cần đứa trẻ đó có được em lần nữa."
Matthias nói bằng một giọng nhẹ nhàng những lời đã đập tan những mong đợi đó một cách tuyệt đối.
"Nhưng anh cũng tức giận. Ý anh là, em ghét anh, nhưng anh phải nhìn em yêu con của chúng ta. Layla, anh không nghĩ mình có thể chịu đựng được. Anh thích đứa trẻ đó vì nó là xiềng xích để giữ em lại, nhưng anh ghét đứa trẻ đó khi nghĩ rằng em yêu nó."
Layla nhìn anh ngơ ngác. Có lẽ vì ánh nắng quá chói chang nên khuôn mặt tươi cười của Matthias mang lại cảm giác không thực tế.
Có phải cô đang ở trong ảo ảnh do cơn sốt tạo ra không?
Cô khá hy vọng như vậy. Không thể nào một người cha có thể nói về con mình như theo cách thế này.
"Anh biết mọi chuyện không nên như vậy, nhưng anh muốn nhốt em lại. Kể cả khi điều đó có nghĩa là dùng đứa trẻ làm con tin và xây một tòa tháp cao đến mức có thể chạm tới bầu trời. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để có được em. Và anh sẽ không hối tiếc bất cứ điều gì. Cho dù điều đó có nghĩa là hủy hoại cuộc đời em, lấy đi một thứ gì đó quý giá và thậm chí khiến con chúng ta không vui. Ngay cả bây giờ anh vẫn muốn làm điều đó. Anh rất đau khổ khi biết rằng mình đã làm em phát ốm, nhưng anh vẫn rất vui khi được ôm em trong tay như thế này."
Khi Layla nín thở, đứa trẻ vốn đang di chuyển tích cực như thể đang đáp lại giọng nói của Matthias đã trở nên bình tĩnh hơn.
"Anh là người như thế này, Layla. Với em, anh mãi mãi là một con quái vật. Và một ngày nào đó con quái vật này sẽ giết chết em. Anh vẫn sẽ yêu em ngay cả khi anh giết em. Vì vậy..."
Matthias thở dài không nói nên lời, hôn thật lâu lên mái tóc vàng mà anh đang cầm trên tay.
Anh biết rất rõ rằng anh sẽ không bao giờ có thể làm gì được mái tóc của người phụ nữ này. Anh đã biết ngay từ lúc tự hứa với lòng là sẽ tìm và giết cô, nếu không có được cô thì anh sẽ giết cô để thoát khỏi sự khao khát điên cuồng này.
Nữ hoàng bệ hạ của anh, người cai trị cuộc đời anh, làm sao anh có thể giết em được?
Matthias chậm rãi vuốt ve mặt Layla như thể đang an ủi cô, người đang run rẩy vì sợ hãi.
Anh là một tên ngốc sẵn sàng chết vì nụ cười trên môi người phụ nữ này ngay cả khi cô đâm vào trái tim anh và xé nát nó thành từng mảnh. Tuy nhiên, nếu tình yêu của anh là liều thuốc độc giết chết Layla thì chỉ có một điều Matthias có thể làm cho Nữ hoàng bệ hạ của anh.
"Đi đi, Layla."
Matthias buông mái tóc vàng như đôi cánh mà anh đang nắm chặt và lặng lẽ đưa tay ôm lấy má Layla. Nhìn vào khuôn khuôn mặt cô vẫn khiến anh muôn phát điên. Vì vậy, hơn thế nữa, Matthias phải lên tiếng. Nếu khoảnh khắc này trôi qua, đó sẽ là điều anh không bao giờ có thể nói ra được.
"Hãy nhanh chóng khỏe lại và rời xa anh."
Những lời anh tưởng không thể nói ra lại tuôn ra dễ dàng đến mức tưởng chừng như không có gì. Và mặc dù anh đã nói ra một điều gì đó giống như một bản án tử hình đối với cuộc đời mình, Matthias vẫn có thể mỉm cười.
Anh yêu mọi thứ về người phụ nữ này.
Vẻ mặt héo mòn trong nước mắt cũng như vậy. Anh biết điều đó. Ngay cả khi tất cả trở nên bất hạnh trong nỗi ám ảnh đó, anh sẽ yêu cả địa ngục mà anh tạo ra. Thực sự thì anh vẫn khao khát điều đó vô cùng. Anh muốn ôm lấy Layla và đứa trẻ và cùng nhau sống qua địa ngục đó. Đó là anh. Một con quái vật. Những thanh sắt đau đớn đã nhốt Layla lại.
Nhưng anh cũng biết.
Người phụ nữ anh yêu nhất và người phụ nữ anh khao khát nhất chính là Layla tự do và xinh đẹp như một chú chim. Giống như cô gái đến từ Arvis trong cuốn nhật ký ghi lại cuộc đời mình mà anh ngồi một mình trong căn nhà gỗ trong mưa và đọc đi đọc lại.
"Nếu anh không thể là bầu trời của em, Layla... Vậy thì anh sẽ để em đi."
Dù anh có để Layla ra đi thì tình yêu này cũng sẽ không có hồi kết.
Thật nhiều, thật lâu.
Có lẽ nó sẽ trở thành một nỗi đau không bao giờ nguôi.
Nhưng anh sẽ yêu cả điều đó, và anh sẽ chịu đựng điều đó, Layla, Layla yêu dấu của anh, làm ơn...
"Vậy nên hãy đi đi."
Giọng Matthias nhẹ nhàng như gió. Layla chỉ nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt với cảm giác không thực tế.
"Bay lên bầu trời của em và để lại anh phía sau."
Trước khi tình yêu của anh giết chết em.
Những lời anh không thể nói ra được thay thế bằng một nụ hôn ngắn lên trán Layla.
Tạm biệt.
Layla tự tin và đó là lý do cô mỉm cười. Đứa trẻ trong bụng cũng bắt đầu nhảy múa như cánh hoa đung đưa trong gió lần nữa.
Đó là một giấc mơ đẹp. Cũng là một giấc mơ có chút buồn.