Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 75
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Tiêu đề bài viết này vô cùng cẩu huyết, nội dung lại kiểu thần thần bí bí như đang ôm hàng lậu, đối với cô từ đầu đến cuối đều là những lời khen, hơn nữa trọng điểm miêu tả ông ngoại của Nguyên Dịch rất thích cô, cho nên mới đưa khách sạn truyền thừa trăm năm cho Nguyên Dịch.
Phóng viên này không biết có phải là fan của cô không, khen cô tốt như vậy, đọc xong bài viết này, cô giật mình xuất hiện loại cảm giác Nguyên Dịch và cô là trời sinh một đôi.
Cô không biết chuyện Nguyên Dịch kế thừa khách sạn, thậm chí đi gặp Từ lão gia tử, cũng mới trưa hôm nay, lúc ấy còn chưa tới 10 giờ, đã có truyền thông mạng đăng bài viết này, còn đem chuyện xưa miêu tả đến thăng trầm, giống như tận mắt nhìn thấy.
Liên quan đến vấn đề phân chia tài sản, Nhan Khê sẽ không nhiều lời hỏi Nguyên Dịch, cô trả lại điện thoại cho Tống Hải: "Ba, làm sao ba tìm được bài viết này?"
"Dạ." Nhan Khê thấy ba cô thoạt nhìn không phải rất vui vẻ, "Tình cảm giữa Nguyên Dịch và ba mẹ anh ấy có chút lạnh nhạt, mấy năm nay tuy rằng ở Trường Phong có chức vị, nhưng anh ấy vẫn điều hành công ty của mình, cho nên có quyền quản lý Trường Phong đối với anh ấy mà nói, cũng không có ảnh hưởng quá lớn."
"Con gái ngốc, ba cũng không quan tâm dưới danh nghĩa cậu ta có bao nhiêu tài sản, ba là lo lắng con chịu ủy khuất." Tống Hải thở dài, "Nguyên gia nháo ra loại chuyện này, chẳng khác nào đánh vào mặt mũi của con, tất cả mọi người đều biết ba mẹ Nguyên Dịch không thích con, con cảm thấy trên mặt vẫn đẹp được sao?"
"Chuyện sau này ai biết được." Nhan Khê suy nghĩ rất thông suốt, "Ít nhất bây giờ anh ấy vẫn đứng vững trái tim con, tình cảm dành cho con cũng là thật, nếu thật sự có ngày đó, cùng lắm thì một nhịp hai tan. Bây giờ hai chúng con đang rất tốt, con không thể đoán già đoán non về anh ấy sau này, điều đó không công bằng với anh ấy."
"Tính tình này thật giống mẹ con." Tống Hải không biết nghĩ tới cái gì, có một chút thất thần, sau khi phục hồi tinh thần cười cười, "Chỉ cần con hiểu được mình muốn cái gì, đừng để mình chịu ủy khuất, ba liền ủng hộ con."
"Làm con cái không có quyền lựa chọn ba mẹ, ba tìm cậu ta trút giận làm cái gì?" Tống Hải nghĩ, Nguyên Dịch lại không ở trước mặt ông, trước mặt con gái, nói vài câu dễ nghe cũng không mất tiền, còn có thể làm cho con gái vui vẻ.
"Tuy là con không nên thảo luận những lời đồn của ba mẹ Nguyên Dịch, nhưng mà ba mẹ anh ấy quả thật có chút quá đáng." Nhan Khê nói với Tống Hải một chút về quá khứ của Nguyên Dịch, nói đến phía sau, trong giọng nói đã có chút tức giận: "Nếu ngại đứa nhỏ quấy rầy cuộc sống của mình, vậy thì đừng sinh ra, làm chậm trễ cơ hội đầu thai của người khác, còn ngại người khác ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, quả thực là kỳ lạ."
"Trên thế giới này loại người nào cũng có, nói ba ngày ba đêm cũng nói không hết." Tống Hải nhét cho Nhan Khê một quả quýt đã bóc vỏ, "Ăn chút quýt, hạ hỏa."
"Ba." Nhan Khê dở khóc dở cười, cầm quýt ăn cũng không được, không ăn cũng không được.
"Khi ba còn bé, còn từng thấy cặp ba mẹ sinh con ra lại bán con mình lấy tiền." Tống Hải lắc đầu, "Sau đó khi cảnh sát đưa bọn họ đi, bọn họ còn nói cảnh sát xen vào việc của người khác. Bởi vì bọn họ cảm thấy, đứa nhỏ là tự mình sinh ra, bọn họ muốn xử lý như thế nào thì xử lý, người khác dựa vào cái gì để quản."
Nhan Khê bị ghê tởm đến nhíu mày.
"Lòng người có bao nhiêu thiện, có bao nhiêu ác, thế giới lớn như vậy, nhiều người như vậy, chuyện gì cũng có thể phát sinh, không nên bởi vì chuyện của người khác làm cho mình tức giận mà lộ ra sơ xót, người chịu thiệt vẫn là chính mình." Tống Hải nhìn đồng hồ trên tường: "Con nghỉ ngơi sớm một chút, tuổi còn trẻ đừng suy nghĩ quá nhiều triết lý nhân sinh, sẽ rất mau già."
Nghe nói như vậy, Nhan Khê lập tức sờ sờ mặt mình, "Con lên lầu tẩy trang."
Tống Hải nhìn bóng lưng con gái, đầu tiên là thở dài một tiếng, sau đó thoải mái nở nụ cười.
Đứa nhỏ lớn rồi, dù sao cũng nên để cho nó mở rộng đôi cánh tự mình bay lượn, nếu đem nhốt ở trong lồng cả đời, đó không phải là yêu, mà là hại.