Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 74

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

"Ông ngoại, ông nói gì?" Nguyên Dịch vừa buồn cười, vừa bất lực nói, "Cháu sao có thể làm ra loại chuyện đó?"

"Được rồi, không chọc cháu nữa." Từ lão gia tử đứng dậy vỗ vai hắn, thở dài nói, "Nhìn thấy cháu có một cô gái để yêu thương, trong lòng ông liền yên tâm rồi. Hôm nay cháu mang người tới đây, là bởi vì đã xác định với con bé?"

Nguyên Dịch có chút xấu hổ, bất quá vẫn là gật đầu trước mặt Từ lão gia tử.

"Định ra là được rồi", ông Từ vui vẻ nở nụ cười, "Mấy năm nay cháu vẫn không thích gần gũi với con gái, ông vừa lo lắng lại không dám hỏi nhiều, đôi khi ông còn nghĩ, cho dù cháu chỉ nuôi một con chó bên cạnh, ông cũng có thể an tâm một chút."

Nguyên Dịch biết mấy năm nay ông ngoại vẫn luôn mang trong lòng áy náy, thay con gái mà thấy mình có lỗi, nhưng Nguyên Dịch cũng không để ý đến những thứ này, giữa ba mẹ và con cái cũng có chút duyên phận, duyên sâu thì ba mẹ thương yêu con, con cái hiếu thuận; duyên ít, tình cảm lạnh nhạt, cũng chỉ duy trì quan hệ ngoài mặt; còn có một số nghiệt duyên, ba mẹ yêu thương con, con cái lại bất hiếu; hoặc là con cái ngu hiếu, ba mẹ đối với con cái vô tâm, bốc lột thậm tệ.


Thế giới lớn như vậy, có rất nhiều cách để sống, không cần phải đặt tất cả tình cảm vào ba mẹ, đây là đạo lý Nguyên Dịch 18 tuổi đã nghĩ thông suốt. Cách 9 năm, tuổi trẻ vô tri khát vọng và chờ đợi, sớm đã như hồ sâu nước lặng, không còn có bất kỳ tiếng sóng nào nữa.

"Tuổi ông cũng đã cao, mắt cũng không phải hỏa nhãn kim tinh, nhưng cũng gặp qua không ít người." Từ lão gia tử từ trong ngăn kéo gỗ khắc hoa lấy ra một tập tài liệu, "Tiểu Nhan là một cô gái tốt, cái tính tình của cháu được bên cạnh Tiểu Nhan, là may mắn của cháu."

Nguyên Dịch cười cười, không phản bác lời Từ lão gia tử.

"Người khi trẻ, luôn nhìn vào bối cảnh địa vị cao thấp, về già thì lại nhìn vào nhân phẩm và tính cách, một người trẻ nguyện ý cùng ông già liên lạc bằng phương thức truyền thống, phẩm hạnh khẳng định sẽ không kém." Từ lão gia tử đặt tài liệu vào trong tay Nguyên Dịch, "Trong này là thư từ chuyển nhượng quyền sở hữu công ty, ông vốn định cho mẹ cháu, nhưng tính cách của mẹ cháu, sẽ quản lý không tốt. Hiện tại Nguyên Á Sâm tên hỗn đản kia không cho cháu cổ phần, ông ngoại cho cháu, chúng ta không hiếm lạ chút đồ rách nát của hắn."


"Ông ngoại, cháu không thể nhận" Nguyên Dịch không mở tài liệu ra, "Mấy năm nay ông đã cho cháu không ít, tài sản dưới tên cháu cũng không ít, ông không cần làm điều này."

"Ông biết cháu đang lo lắng cái gì" Từ lão gia tử cười, "Cậu cháu và dì cháu đều không có ý kiến, ba mẹ cháu đều hồ đồ, ông ngoại ta còn tỉnh táo, ba cháu dám gạt bỏ thân phận quản lý cấp cao của cháu, để cháu không có mặt mũi, ông liền đem mặt mũi của cháu kiếm về, hai vợ chồng hắn nếu như không hài lòng, có bản lĩnh thì đến trước mặt ông mà nói."

Từ lão gia tử là điển hình của ông ngoại cưng chiều cháu trai, ngày hôm qua ông biết được cháu ngoại bảo bối của mình bị con rể tước bỏ quyền quản lý Trường Phong, gọi điện thoại mắng Nguyên Á Sâm gần một giờ, thẳng đến khi Nguyên Á Sâm hứa hẹn nhất định sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho cháu ngoại bảo bối, mới cúp điện thoại.


Nguyên Dịch mở văn kiện ra, mới biết ông ngoại đem một khách sạn xa hoa dưới tên của ông chuyển nhượng cho hắn. Khách sạn này truyền thừa hơn trăm năm, ở Đế Đô mười phần nổi danh, nó gần như đại diện cho thân phận cùng sự sang trọng, không nghĩ tới ông ngoại lại đem khách sạn này cho hắn.

"Thật ra ông định chờ cháu kết hôn mới cho cháu, không nghĩ tới tiểu tử cháu rất có bản lĩnh, theo đuổi được Tiểu Nhan." Từ lão gia tử hai mắt sáng có thần, "Cháu phải bảo vệ bạn gái thật tốt, đừng để người ta cạy góc tường." Nói đến đây, Từ lão gia tử bổ sung một câu, "Nhớ gửi ảnh chụp vừa rồi cho ông."

Nguyên Dịch tràn đầy cảm động giờ chỉ còn lại một nửa, đây thật đúng là ông ngoại ruột của hắn, ở trong lòng ông, đến tột cùng là Nhan Tiểu Khê quan trọng, hay là hắn quan trọng?