Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 61

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

Tại trường đua ngựa, Nhan Khê thay trang phục cưỡi ngựa, trên trường đua ngựa có vài vị khách đang phi ngựa, cách xa cô không thấy rõ những người này trông như thế nào, lấy quan hệ bạn bè của cô ở Đế Đô, cho dù thấy rõ diện mạo của những người này, đại khái cô cũng không biết họ là ai.

"Nhan Tiểu Khê, "Nguyên Dịch cưỡi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm đi tới trước mặt cô ấy, "Lên đi."

Lần này Nhan Khê không có tự mình tạo ra động tác khó, thành thành thật thật giẫm lên ghế trèo lên lưng ngựa, cô phát hiện con ngựa này là con ngựa lúc trước, nhưng yên ngựa hình như đã thay đổi, hôm nay ngồi thoải mái hơn lần trước rất nhiều.

Không nghĩ tới Nguyên tiểu nhị còn rất cẩn thận, yên ngựa này là vì cô mà thay đổi?

"Chúng ta đi chậm hai vòng trước." Nguyên Dịch không hiểu sao cảm thấy để Nhan Khê từ sau lưng ôm mình có chút không được tự nhiên. Anh nên để Nhan Khê ngồi trước mình, anh muốn cùng Nhan Khê thay đổi vị trí, nhưng sợ Nhan Khê nhìn ra anh có mưu đồ khác, liền nghẹn lại những lời này trở về, "Trường đua ngựa có hơi nhỏ một chút, nhưng để duy trì bố cục ban đầu của biệt uyển, cho nên không thể dở bỏ kiến trúc bên cạnh."


"Nhỏ?" Nhan Khê nhìn trường đua ngựa rộng rãi vô cùng, một lúc lâu không nói nên lời, chỗ nào nhỏ vậy?

"Nguyên tiểu nhị, anh nếu nói những lời này trước mặt người ngoài, sẽ bị đánh."

"Không nói với người ngoài, chỉ có nói với cô" vành tai Nguyên Dịch lại bắt đầu chuyển sang màu đỏ, "Cô và những người đó không giống nhau."

"Chỗ nào không giống nhau?" Nhan Khê cười tủm tỉm hỏi, "Là bởi vì tôi đẹp hơn?"

Nguyên Dịch:...

Có đôi khi anh nhịn không được mà hoài nghi, tim, gan, lá lách, phổi, thận, mắt, não của anh có chỗ nào không ổn, vì sao hết lần này tới lần khác đi coi trọng nữ nhân này như vậy? Nói những lời mập mờ một cách lộ liễu như vậy, sao cô lại không nghe ra được?

Đang nghĩ ngợi, thắt lưng của anh bị Nhan Khê nhẹ nhàng chọt một cái: "Nguyên tiểu nhị, bọn họ nói người không biết cưỡi ngựa, ngồi ở phía sau tương đối nguy hiểm, nếu không anh đổi vị trí với tôi đi?"


Nguyên Dịch điều khiển ngựa dừng lại, xoay người xuống ngựa, nói với Nhan Khê: "Cô dịch lên phía trước một chút."

"Tôi không dám cử động" Nhan Khê mở to hai mắt, đầy sương mù nhìn Nguyên Dịch, "Anh, anh đỡ tôi."

Lúc Nhan Khê nói không dám cử động, Nguyên Dịch đã nắm lấy một tay cô, sau đó đỡ eo cô, giúp cô từng chút một di chuyển về phía trước. Eo của Nhan Khê mềm mại nhỏ nhắn y như trong tưởng tượng của anh, sau khi đỡ cô, anh có loại xúc động muốn ôm cô vào lòng.

Nhưng có một câu nói rất hay, tình yêu cần sự tôn trọng, nếu bạn bị du͙ƈ vọиɠ sai khiến, thì bạn vẫn chưa đủ tư cách để nói lời yêu đương.

Anh thuần thục trèo lên lưng ngựa, từ phía sau Nhan Khê vòng qua hai tay, kéo dây cương của ngựa, tư thế này giống như đang ôm cô vào trong ngực vậy. Trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao có người nói "Có được em như có được cả thế giới", trước kia anh cảm thấy lời này quá giả tạo, nhưng hiện tại, không còn từ ngữ nào có thể hình dung cảm giác của anh bằng câu nói này.


"Lúc ngựa chạy có thể sẽ hơi lạnh" Nguyên Dịch cẩn thận thu hai cánh tay lại một chút "Nếu lạnh, nhớ nói tôi biết."

"Ừm."

Nhan Khê cúi đầu nhìn cánh tay vòng quanh mình, cười tủm tỉm gật đầu.