Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 60
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
.....
Chiều thứ sáu, Nhan Khê kết thúc cuộc phỏng vấn, lúc về nhà đã là đêm khuya. Ngâm mình trong bồn tắm chốc lát, chờ cảm giác mệt mỏi trên người dần dần biến mất, cô mới từ trong bồn tắm bước ra.
Vừa mặc áo choàng tắm vào, điện thoại di động đặt ở trong phòng vang lên, người gọi là Đào Như, cô ấn vào nghe máy và mở loa ngoài, sau đó bắt đầu tô màu cho mấy trang truyện của mình.
"Nhan Đại Hà! Làm thế nào mà cậu bắt được nhị đổng của chúng tớ vậy?!"
"Không phải các cậu nói, không cần ngần ngại, cứ ăn hắn đi sao?" Nhan Khê tô màu rất nhanh, "Hiện giờ cậu bất giờ cái gì chứ?"
"Tớ nào biết được người cậu muốn ăn là khối xương cứng chứ." Đào Như ở đầu dây bên kia lải nhải nói một đống lời, thấy Nhan Khê nói chuyện hứng thú không cao, "Cậu làm sao vậy?"
"Tớ còn tưởng rằng cậu đang phiền lòng vì những chuyện khác." Đào Như không mở miệng nói chuyện của Ngụy Hiểu Mạn, "Tìm thời gian chúng ta tụ tập một chút, sắp nửa tháng rồi chúng ta chưa gặp mặt."
"Được, thuận tiện tớ mang ảnh có chữ ký của nghệ sĩ lần trước cậu nhờ." Động tác Nhan Khê tô màu dừng lại, "Đúng rồi, cậu đã nghe chuyện liên quan đến Ngụy Hiểu Mạn chưa?"
"Chuyện gì?" Đào Như nghi hoặc, "Ngoại trừ cô ấy sắp kết hôn, còn chuyện gì khác?"
"Không có, tớ thuận miệng hỏi một chút." Nhan Khê giọng nói bình tĩnh, "Cuối tuần sau tớ sẽ dẫn các cậu tới một nơi thú vị chơi."
Đào Như không nghe ra giọng điệu Nhan Khê có chỗ nào không đúng, nói đùa một hồi, sau đó mới cúp điện thoại.
Nói cũng thật hay, bọn cô không thiên vị nạn nhân, chẳng lẽ còn thiên vị tiểu tam?
Bất quá đối với loại bạn học không có bao nhiêu giao tình tranh luận với nhau cũng thật vô nghĩa, Đào Như trực tiếp trả lời đối phương một câu.
【 Xin lỗi, ngày mai tôi phải tăng ca, tiền chúc mừng tôi sẽ nhờ người mang qua. 】
Không phải là muốn tiền mừng sao, cô cho là được, cô còn thiếu chút tiền này sao.
Sáng sớm thứ bảy, Nhan Khê còn đang ngủ, đã bị điện thoại của Nguyên Dịch đánh thức, cố gắng xốc lại tinh thần, mặc quần áo chình tề, khi Nhan Khê đi ra khỏi cửa, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được.
"Cám ơn" Nhan Khê ngáp một cái, "Hôm nay chúng ta đi đâu vậy?"
"Đưa cô đi chơi." Nguyên Dịch chỉnh lại cổ áo, "Trước đó đã nói, lịch trình hôm nay của cô, sẽ do tôi phụ trách."
Trước đó... Anh có nói vậy sao?
Kết quả Nguyên Dịch thật đúng là dẫn cô đi chơi cả buổi sáng, đến phòng vẽ tranh chơi tô màu, khiến cô được rất nhiều trẻ em khen ngợi; sau đó hai người đi câu lạc bộ bắn súng, Nhan Khê ngoại trừ lúc huấn luyện quân sự đại học, cầm súng đánh lung tung vài cái mục tiêu, những lúc khác cũng chỉ được sờ qua súng đồ chơi.
Có huấn luyện viên thấy Nhan Khê không biết bắn, chuẩn bị tiến lên dạy kỹ thuật bắn súng của Nhan Khê, bị Nguyên Dịch đưa tay ngăn lại. Huấn luyện viên nhìn hai người, nhất thời tỉnh ngộ, giơ ngón tay cái về phía Nguyên Dịch, thức thời lui vào trong góc.
"Tay giơ lên, đừng lắc." Nguyên Dịch từ phía sau Nhan Khê, nhẹ nhàng nâng cánh tay Nhan Khê lên, "Di chuyển sang bên trái một chút."
Anh cách Nhan Khê rất gần, lúc Nhan Khê quay đầu, hai má không cẩn thận đụng phải môi anh, tay hắn hơi run lên, viên đạn bắn trượt mục tiêu, "Cô, cô phải chú ý một chút."
"Nguyên tiểu nhị..."
"Chuyện gì?"
"Mặt anh đỏ quá."
"Trong đây quá buồn chán, cô luyện tập tiếp đi, tôi đi ra ngoài hít thở không khí."
"Vậy anh đừng đi ra ngoài quá lâu." Nhan Khê đáng thương nhìn anh, "Nơi này trước đây tôi chưa từng tới, ở một mình có chút không được tự nhiên."
Nguyên Dịch đi ra vài bước lại quay trở về, đặt mông ngồi xuống bên cạnh.
"Anh không đi ra ngoài à?" Nhan Khê nghiêng đầu nhìn hắn.
"Tôi sẽ cùng cô luyện tập một chút." Nguyên Dịch quay đầu, "Đợi lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi nơi khác."
Nhan Khê nở nụ cười, buông súng xuống, tháo nút bịt tai và kính xuống, đi tới trước mặt Nguyên Dịch: "Không luyện nữa, chúng ta đi."
"Không luyện tập tiếp?" Nguyên Dịch khó hiểu, "Sao vậy?"
"Tôi sợ anh buồn chán." Nhan Khê cười tủm tỉm nhìn anh, "Đi thôi, địa điểm tiếp theo."
Nguyên Dịch sửng sốt một lát, đứng dậy nói: "Vậy lần sau sẽ dẫn cô đến đây lần nữa."
"Được." Nhan Khê nghĩ, loại nam nhân thoạt nhìn có chút hung dữ, thực tế rất dễ mềm lòng lại rất đáng yêu, thật sự là vừa đáng yêu vừa ngon miệng.
Nhan Khê không nghĩ tới Nguyên Dịch lại dẫn cô đến khách sạn Trường Phong, cô liếc mắt nhìn Nguyên Dịch một cái, không hỏi anh vì sao lại tới đây. Chiếc xe đi qua cổng cuối cùng chạy vào bãi đậu xe ngầm.
"Không hỏi tôi vì sao dẫn cô đến đây ư?"
"Không có gì để hỏi." Nhan Khê xuống xe, nâng cằm lên nói, "Dù sao anh cũng không đem tôi đi bán."
Rất nhanh có một nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục tới chào hỏi, Nhan Khê nhận ra đây là quản lý khách sạn lần trước tiếp đãi cô và Nguyên Dịch, gật đầu với đối phương, đứng ở phía sau Nguyên Dịch không nói gì.
"Nguyên tiên sinh, chuyện ngài nói với tôi, tôi đã sắp xếp thỏa đáng." Quản lý nhỏ giọng báo cáo với Nguyên Dịch, cẩn thận dùng khóe mắt trộm nhìn Nhan Khê một cái, xem ra vị nay 8 9 phần muốn trở thành nhị thiếu phu nhân Nguyên gia.
"Vất vả mọi người, tiền thưởng tôi sẽ cho người chuyển vào tiền lương của các anh." Nguyên Dịch xoay người nói với Nhan Khê, "Đi, tôi dẫn cô lên phòng nghỉ ngơi."
Phòng của khách sạn Trường Phong, quan trọng chính là quý khí tao nhã, Nhan Khê cầm một tách trà, ngồi dựa vào cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy khung cảnh hôn lễ phía dưới, "Anh dẫn tôi đến, chỉ muốn xem hôn lễ này thôi sao?"
"Hôn lễ này có gì đẹp mà xem?" Nguyên Dịch rũ mí mắt xuống, nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên trà, "Tôi chỉ muốn cô trước mặt bạn bè cũ, lấy lại mặt mũi."
Chuyện năm đó Nhan Khê tuy rằng một câu cũng chưa nói, nhưng chuyện bị bạn tốt và bạn trai phản bội, khẳng định sẽ có không ít người sau lưng cười nhạo cô, thậm chí là chê cười. Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, người xem chuyện cười có thể bình tĩnh đi tham dự hôn lễ của tiểu tam, tuy rằng chú rể không phải người đàn ông năm đó, nhưng mặt mũi vẫn nên lấy lại.
Quan trọng nhất là, anh muốn cho tất cả mọi người biết, năm đó ánh mắt Nhan Khê không tốt, "bạn trai hiện tại" mới chính là người đàn ông tốt nhất của cô.
Mặc dù... Mặc dù thân phận bạn trai của anh là giả, nhưng ai dám chắc nó sẽ không thành sự thật chứ?