Đế Chế Đại Việt
Chương 474: Bốn ngày
Thành Địch Lực lúc này so với một tháng rưỡi trước đã dần dần khôi phục trở lại. Không, thậm chí là còn tốt hơn xưa gấp mấy lần. Từ một tháng trước, Nguyễn Phúc Lan được phái đến đảm nhiệm chức vụ Thành chủ thành Địch Lực (Lúc này xứ Nam Vang chưa phân chia lại địa vực hành chính).
Nguyễn Phúc Lan lúc này rất trẻ tuổi, mới hai mươi mấy tuổi đã được phân bố đến chức vụ quan trọng này làm rất nhiều người hoài nghi. Thế nhưng lúc này đương kim thánh thượng mở miệng đảm bảo, che chở cho hắn, điều này làm Nguyễn Phúc Lan cảm kích không thôi, âm thầm nguyện vì Thánh thượng mà cống hiến.
Vừa đảm nhiệm thành chủ Nguyễn Phúc Lan đã bắt đầu thi hành những chính sách mới để ổn định đời sống của dân chúng. Đầu tiên vẫn là vấn đề phân phối hàng viện trợ, so với những thành khác, thành Địch Lực lợi hại hơn rất nhiều, bởi vì đây là nơi tập kết của các nhu yếu phẩm vận ra chiến trường. Nguyễn Phúc Lan liền kết hợp cùng với Nguyễn Chế Nghĩa lập ra một ban chuyên phối để phân phối hàng viện trợ tiến hành chế độ tem phiếu để cung cấp. Thứ hai Nguyễn Phúc Lan lại chia bộ máy hành chính của thành Địch Lực ra làm ba ty gồm: Ty Xá sai trông coi việc giam giữ, tố tụng, văn bản; Ty Tướng thần lại trông coi việc tái thiết lại các công trình và giúp đỡ dân chúng làm ăn; Ty Lệnh xử quản lý việc cấp phát hàng viện trợ cùng với lực lượng Hiến binh.
Nguyễn Phúc Lan cũng không xây dựng quân đội, bởi vì bên trong thành Địch Lực có một ngàn lính hậu cần, một trăm quân y và bốn trăm Hiến binh tất cả đều do Nguyễn Chế Nghĩa chỉ huy, hắn đặt nặng vấn đề lên việc tái thiết và hòa hợp dân chúng, để dân chúng thành Địch Lực có thể xem mình trở thành một phần tử của Đại Việt. Hắn bắt đầu lập ra một trường học đầu tiên là dạy chữ và dạy tiếng Việt cho những trẻ em bên trong thành, hướng hẹn với gia trưởng một tương lai tốt đẹp cho những trẻ học giỏi. Mặt khác lại dặn dò để những trẻ em này sau khi trở về nhà lại dạy lại cha mẹ mình. Dù sao đã là một công dân Đại Việt không thể nào không biết tiếng Việt được.
Đối với những hành động của Nguyễn Phúc Lan dân chúng bên trong thành vô cùng cảm kích, bây giờ bọn hắn không những có thể tiếp tục được chăn nuôi, không cần phải lo mùa Đông bị đói, con cái lại được cho đi học để biết chữ, những điều này trước kia bọn hắn hoàn toàn không nghĩ đến.
- Bẩm Thành chủ đại nhân, Cục trưởng Hiến binh cho mời.
Bên trong thủ phủ Nguyễn Phúc Lan đang duyệt những văn bản vừa mới ở kinh thành gửi đến thì một viên Nha úy đi vào nói. Nguyễn Phúc Lan kỳ quái, bình thường Nguyễn Chế Nghĩa giao lưu văn hắn vẫn không nhiều, dù sao Đại Việt thể chế quân chính chia lìa, không ai được can thiệp vào việc của nhau, dù là Tuyên Phủ sứ cũng chỉ có quyền hành điều động lực lượng Cảnh sát đóng bên trong thành thị mà không thể động được quân đội địa phương đồn trú.
Nguyễn Phúc Lan gật đầu lập tức cưỡi ngựa đi đến quân doanh của Hiến binh. Bên trong Nguyễn Chế Nghĩa và hai viên Đại úy đã chờ sẵn. Nguyễn Phúc Lan gật đầu chào mọi người liền ngồi xuống hỏi.
- Nguyễn Cục trưởng không biết gọi ta đến có vấn đề gì?
Nguyễn Chế Nghĩa đôi mắt hổ trầm mặc một lát liền nói.
- Trinh sát kỵ phát hiện kỵ binh Tây Gốt đã xuất hiện ở ba mặt của thành Địch Lực. Không rõ ràng quân số bao nhiêu. Hiện tại thành Địch Lực xem như đã bị cô lập, ta đã cố gắng gửi tin tức tuy nhiên quân đội bạn gần nhất muốn đến thành Địch Lực nhanh nhất cũng mất đến năm ngày, trong khi đó chưa chắc bọn hắn đã đủ sức để giúp chúng ta giải vây.
Nguyễn Phúc Lan kinh hãi, thế nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói.
- Nói như vậy chúng ta phải thủ vững tại đây ít nhất là năm ngày?
Nói chuyện với người thông minh rất dễ, bởi vì Nguyễn Chế Nghĩa vừa nói Nguyễn Phúc Lan lập tức nhận ra vấn đề. Nếu là một thành trì thông thường bọn hắn hoàn toàn có thể dễ dàng rút lui, thế nhưng thành Địch Lực lại khác. Vị trí của nó là điểm tập kết và trung chuyển hàng hóa, hậu cần, quân nhu cho chiến trường, ngoài ra đây cũng là một trạm quân y, nơi các thương binh dưỡng thương sau khi đưa từ ngoài chiến trường về. Loại bỏ đi quân nhu, bọn hắn có thể rút nhưng thương binh lại không thể, bọn hắn quá chậm, đối phương đều là kỵ binh, rời bỏ tòa thành này bọn hắn chỉ còn một con đường chết. Do đó rõ ràng Nguyễn Chế Nghĩa chỉ còn một phương án chính là chiến đấu.
- Do đó ngay hôm nay ta sẽ dẫn theo năm trăm binh sĩ hậu cần đi đồn trú ở đồn phía bên ngoài, hi vọng sẽ cầm chân được bọn hắn một ngày. Lúc này hi vọng Thành chủ ở bên trong có thể tổ kiến lên dân binh, sắp xếp lại hàng hóa và thương binh về phía trung tâm tòa thành, chúng ta sẽ quyết tử với bọn chúng tại đây.
Bởi không ngờ đến trường hợp sẽ bị tấn công, do đó bố phòng bên trong thành Địch Lực cũng không quá kiên cố. Do đó ngày hôm nay và một ngày Nguyễn Chế Nghĩa kiên trì sẽ là một khoảng thời gian quý báu để Nguyễn Phúc Lan tổ chức lại phòng ngự. Một ngàn năm trăm người đối chọi với quân địch có thể gấp năm, thậm chí là gấp mười cơ hồ là một nhiệm vụ thập tử không có đường sinh. Thế nhưng bọn họ đã quyết ý, thành Địch Lực không thể nào rơi vào tay giặc, thậm chí là bọn hắn dù có hi sinh toàn bộ, cũng không thể để kho hậu cần này bị chiếm giữ.
- Cục trưởng có cần ta hỗ trợ gì không?
Nguyễn Phúc Lan nói, hắn rõ ràng, dù bên ngoài có một đồn lũy đã sớm được xây, có thể xem như là lá chắn duy nhất của thành Địch Lực, nhưng địa thế trống trỉa, đối mặt với hàng vạn quân địch, đơn thuần chính là đi chịu chết. Hỗ trợ duy nhất của bọn hắn chính là ở thành Địch Lực này hoàn toàn không thiếu vũ khí. Nguyễn Chế Nghĩa hỏi.
- Hôm trước ta đã thống kê hậu cần còn có hai mươi khẩu 3P, năm ổ sơn pháo V-75, một ngàn súng K-04Ca2, ta muốn lấy đi mười ổ pháo 3P, và năm trăm khẩu súng K-04Ca2 trang bị cho tất cả binh lính hậu cần, ngoài ra cũng sẽ lấy đi một trăm quả đạn pháo các loại. Lựu đạn muốn có một ngàn quả. Ngoài ra còn có dây thép gai các lại đều muốn có.
Những thứ này đều là những thứ cần thiết để chống lại kỵ binh của quân địch, đặc biệt là dây thép gai này, nó còn đáng sợ hơn rất nhiều so với cự mã. Nguyễn Phúc lan liền gật đầu đứng lên hướng Nguyễn Chế Nghĩa tôn kính chào một cái quân lễ nói.
- Như vậy ta lập tức để người chuẩn bị. Chúc Cục trưởng có thể bình an trở về.
Ai cũng biết tỷ lệ thắng trận hầu như không có. Nguyễn Chế Nghĩa gật đầu kính lại một cái quân lễ.
- Cảm ơn, chào quyết thắng.
Buổi trưa hôm đó Nguyễn Chế Nghĩa điểm vừa đúng mW7ta năm trăm binh sĩ đi ra khỏi ngoài thành. Mà lúc này tòa thành cũng vang lên tiếng kẻng tập hợp dân chúng tại quảng trường. Đối với tiếng kẻng này dân chúng bên trong thành Địch Lực đã vô cùng quen thuộc, không đến nửa giờ sau, gần như toàn bộ dân chúng đã tập trung đến chật ních cả quản trường.
Nguyễn Phúc Lan đứng bên trên đài cao dùng loa nói lớn.
- Thưa bách tính, lúc này bản Thành chủ có một tin tức xấu muốn nói cho các ngươi.
Tất cả dân chúng thành Địch Lực lập tức im lặng chờ đợi vị Thành chủ đại nhân này nói chuyện. Nguyễn Phúc Lan hít một hơi sâu nói.
- Thành Địch Lực đang đối mặt với một nguy cơ rất lớn. Quân Tây Gốt đã xuất hiện bên ngoài thành, nay mai sẽ tấn công.
- Làm sao có thể?
- Đám ác quỷ đó lại quay trở lại sao.
Bên dưới dân chúng lập tức kinh hãi, xôn xao, bầu không khí yên tĩnh tựa như nổ tung. Dân chúng thành Địch Lực có một sự sợ hãi rất lớn đối với Tây Gốt, dù sao bọn hắn cũng đã bị nô dịch gần trăm năm, đối với bọn hắn Tây Gốt chẳng khác nào một ông Kẹ cả. Nguyễn Phúc Lan đưa tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. Bên trong dân chúng Nguyễn Phúc Lan vẫn rất có uy vọng, tình hình lập tức được ổn định lại.
- Ta và các binh lính, Hiến binh đã quyết chí tử thủ tòa thành này, bảo vệ toàn bộ dân chúng bên trong thành, do đó bản thành chủ cần tất cả sự giúp đỡ của dân chúng bất kể già, trẻ, gái, trai. Tuy nhiên nếu ai sợ hãi, có thể rời đi ngay trong hôm nay, bởi vì ngày mai quân Tây Gốt sẽ tấn công vào thành, lúc đó chỉ sợ sẽ không ai thoát khỏi được đồ đao của giặc. Còn nếu ai muốn ở lại cùng ta chống giặc thì đi sang một bên, hướng đến Ty Xá sai ghi danh.
Lời nói của Nguyễn Phúc Lan làm cho tất cả dân chúng bên dưới trở nên trầm mặc. Bọn hắn sợ hãi người Tây Gốt, bọn hắn muốn tránh thật xa lũ ác quỷ xấu xa đó, thế nhưng đồng thời cũng rõ ràng rằng, nếu đi ra khỏi tòa thành này chỉ sợ không qua hai ngày tính mạng của bọn hắn cũng sẽ không còn. Mất đi sự che chở của quân đội Đại Việt, đường sống của bọn họ thậm chí lùi về số âm.
- Ta nguyện ý tham gia quân đội!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ
Nguyễn Phúc Lan lúc này rất trẻ tuổi, mới hai mươi mấy tuổi đã được phân bố đến chức vụ quan trọng này làm rất nhiều người hoài nghi. Thế nhưng lúc này đương kim thánh thượng mở miệng đảm bảo, che chở cho hắn, điều này làm Nguyễn Phúc Lan cảm kích không thôi, âm thầm nguyện vì Thánh thượng mà cống hiến.
Vừa đảm nhiệm thành chủ Nguyễn Phúc Lan đã bắt đầu thi hành những chính sách mới để ổn định đời sống của dân chúng. Đầu tiên vẫn là vấn đề phân phối hàng viện trợ, so với những thành khác, thành Địch Lực lợi hại hơn rất nhiều, bởi vì đây là nơi tập kết của các nhu yếu phẩm vận ra chiến trường. Nguyễn Phúc Lan liền kết hợp cùng với Nguyễn Chế Nghĩa lập ra một ban chuyên phối để phân phối hàng viện trợ tiến hành chế độ tem phiếu để cung cấp. Thứ hai Nguyễn Phúc Lan lại chia bộ máy hành chính của thành Địch Lực ra làm ba ty gồm: Ty Xá sai trông coi việc giam giữ, tố tụng, văn bản; Ty Tướng thần lại trông coi việc tái thiết lại các công trình và giúp đỡ dân chúng làm ăn; Ty Lệnh xử quản lý việc cấp phát hàng viện trợ cùng với lực lượng Hiến binh.
Nguyễn Phúc Lan cũng không xây dựng quân đội, bởi vì bên trong thành Địch Lực có một ngàn lính hậu cần, một trăm quân y và bốn trăm Hiến binh tất cả đều do Nguyễn Chế Nghĩa chỉ huy, hắn đặt nặng vấn đề lên việc tái thiết và hòa hợp dân chúng, để dân chúng thành Địch Lực có thể xem mình trở thành một phần tử của Đại Việt. Hắn bắt đầu lập ra một trường học đầu tiên là dạy chữ và dạy tiếng Việt cho những trẻ em bên trong thành, hướng hẹn với gia trưởng một tương lai tốt đẹp cho những trẻ học giỏi. Mặt khác lại dặn dò để những trẻ em này sau khi trở về nhà lại dạy lại cha mẹ mình. Dù sao đã là một công dân Đại Việt không thể nào không biết tiếng Việt được.
Đối với những hành động của Nguyễn Phúc Lan dân chúng bên trong thành vô cùng cảm kích, bây giờ bọn hắn không những có thể tiếp tục được chăn nuôi, không cần phải lo mùa Đông bị đói, con cái lại được cho đi học để biết chữ, những điều này trước kia bọn hắn hoàn toàn không nghĩ đến.
- Bẩm Thành chủ đại nhân, Cục trưởng Hiến binh cho mời.
Bên trong thủ phủ Nguyễn Phúc Lan đang duyệt những văn bản vừa mới ở kinh thành gửi đến thì một viên Nha úy đi vào nói. Nguyễn Phúc Lan kỳ quái, bình thường Nguyễn Chế Nghĩa giao lưu văn hắn vẫn không nhiều, dù sao Đại Việt thể chế quân chính chia lìa, không ai được can thiệp vào việc của nhau, dù là Tuyên Phủ sứ cũng chỉ có quyền hành điều động lực lượng Cảnh sát đóng bên trong thành thị mà không thể động được quân đội địa phương đồn trú.
Nguyễn Phúc Lan gật đầu lập tức cưỡi ngựa đi đến quân doanh của Hiến binh. Bên trong Nguyễn Chế Nghĩa và hai viên Đại úy đã chờ sẵn. Nguyễn Phúc Lan gật đầu chào mọi người liền ngồi xuống hỏi.
- Nguyễn Cục trưởng không biết gọi ta đến có vấn đề gì?
Nguyễn Chế Nghĩa đôi mắt hổ trầm mặc một lát liền nói.
- Trinh sát kỵ phát hiện kỵ binh Tây Gốt đã xuất hiện ở ba mặt của thành Địch Lực. Không rõ ràng quân số bao nhiêu. Hiện tại thành Địch Lực xem như đã bị cô lập, ta đã cố gắng gửi tin tức tuy nhiên quân đội bạn gần nhất muốn đến thành Địch Lực nhanh nhất cũng mất đến năm ngày, trong khi đó chưa chắc bọn hắn đã đủ sức để giúp chúng ta giải vây.
Nguyễn Phúc Lan kinh hãi, thế nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói.
- Nói như vậy chúng ta phải thủ vững tại đây ít nhất là năm ngày?
Nói chuyện với người thông minh rất dễ, bởi vì Nguyễn Chế Nghĩa vừa nói Nguyễn Phúc Lan lập tức nhận ra vấn đề. Nếu là một thành trì thông thường bọn hắn hoàn toàn có thể dễ dàng rút lui, thế nhưng thành Địch Lực lại khác. Vị trí của nó là điểm tập kết và trung chuyển hàng hóa, hậu cần, quân nhu cho chiến trường, ngoài ra đây cũng là một trạm quân y, nơi các thương binh dưỡng thương sau khi đưa từ ngoài chiến trường về. Loại bỏ đi quân nhu, bọn hắn có thể rút nhưng thương binh lại không thể, bọn hắn quá chậm, đối phương đều là kỵ binh, rời bỏ tòa thành này bọn hắn chỉ còn một con đường chết. Do đó rõ ràng Nguyễn Chế Nghĩa chỉ còn một phương án chính là chiến đấu.
- Do đó ngay hôm nay ta sẽ dẫn theo năm trăm binh sĩ hậu cần đi đồn trú ở đồn phía bên ngoài, hi vọng sẽ cầm chân được bọn hắn một ngày. Lúc này hi vọng Thành chủ ở bên trong có thể tổ kiến lên dân binh, sắp xếp lại hàng hóa và thương binh về phía trung tâm tòa thành, chúng ta sẽ quyết tử với bọn chúng tại đây.
Bởi không ngờ đến trường hợp sẽ bị tấn công, do đó bố phòng bên trong thành Địch Lực cũng không quá kiên cố. Do đó ngày hôm nay và một ngày Nguyễn Chế Nghĩa kiên trì sẽ là một khoảng thời gian quý báu để Nguyễn Phúc Lan tổ chức lại phòng ngự. Một ngàn năm trăm người đối chọi với quân địch có thể gấp năm, thậm chí là gấp mười cơ hồ là một nhiệm vụ thập tử không có đường sinh. Thế nhưng bọn họ đã quyết ý, thành Địch Lực không thể nào rơi vào tay giặc, thậm chí là bọn hắn dù có hi sinh toàn bộ, cũng không thể để kho hậu cần này bị chiếm giữ.
- Cục trưởng có cần ta hỗ trợ gì không?
Nguyễn Phúc Lan nói, hắn rõ ràng, dù bên ngoài có một đồn lũy đã sớm được xây, có thể xem như là lá chắn duy nhất của thành Địch Lực, nhưng địa thế trống trỉa, đối mặt với hàng vạn quân địch, đơn thuần chính là đi chịu chết. Hỗ trợ duy nhất của bọn hắn chính là ở thành Địch Lực này hoàn toàn không thiếu vũ khí. Nguyễn Chế Nghĩa hỏi.
- Hôm trước ta đã thống kê hậu cần còn có hai mươi khẩu 3P, năm ổ sơn pháo V-75, một ngàn súng K-04Ca2, ta muốn lấy đi mười ổ pháo 3P, và năm trăm khẩu súng K-04Ca2 trang bị cho tất cả binh lính hậu cần, ngoài ra cũng sẽ lấy đi một trăm quả đạn pháo các loại. Lựu đạn muốn có một ngàn quả. Ngoài ra còn có dây thép gai các lại đều muốn có.
Những thứ này đều là những thứ cần thiết để chống lại kỵ binh của quân địch, đặc biệt là dây thép gai này, nó còn đáng sợ hơn rất nhiều so với cự mã. Nguyễn Phúc lan liền gật đầu đứng lên hướng Nguyễn Chế Nghĩa tôn kính chào một cái quân lễ nói.
- Như vậy ta lập tức để người chuẩn bị. Chúc Cục trưởng có thể bình an trở về.
Ai cũng biết tỷ lệ thắng trận hầu như không có. Nguyễn Chế Nghĩa gật đầu kính lại một cái quân lễ.
- Cảm ơn, chào quyết thắng.
Buổi trưa hôm đó Nguyễn Chế Nghĩa điểm vừa đúng mW7ta năm trăm binh sĩ đi ra khỏi ngoài thành. Mà lúc này tòa thành cũng vang lên tiếng kẻng tập hợp dân chúng tại quảng trường. Đối với tiếng kẻng này dân chúng bên trong thành Địch Lực đã vô cùng quen thuộc, không đến nửa giờ sau, gần như toàn bộ dân chúng đã tập trung đến chật ních cả quản trường.
Nguyễn Phúc Lan đứng bên trên đài cao dùng loa nói lớn.
- Thưa bách tính, lúc này bản Thành chủ có một tin tức xấu muốn nói cho các ngươi.
Tất cả dân chúng thành Địch Lực lập tức im lặng chờ đợi vị Thành chủ đại nhân này nói chuyện. Nguyễn Phúc Lan hít một hơi sâu nói.
- Thành Địch Lực đang đối mặt với một nguy cơ rất lớn. Quân Tây Gốt đã xuất hiện bên ngoài thành, nay mai sẽ tấn công.
- Làm sao có thể?
- Đám ác quỷ đó lại quay trở lại sao.
Bên dưới dân chúng lập tức kinh hãi, xôn xao, bầu không khí yên tĩnh tựa như nổ tung. Dân chúng thành Địch Lực có một sự sợ hãi rất lớn đối với Tây Gốt, dù sao bọn hắn cũng đã bị nô dịch gần trăm năm, đối với bọn hắn Tây Gốt chẳng khác nào một ông Kẹ cả. Nguyễn Phúc Lan đưa tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. Bên trong dân chúng Nguyễn Phúc Lan vẫn rất có uy vọng, tình hình lập tức được ổn định lại.
- Ta và các binh lính, Hiến binh đã quyết chí tử thủ tòa thành này, bảo vệ toàn bộ dân chúng bên trong thành, do đó bản thành chủ cần tất cả sự giúp đỡ của dân chúng bất kể già, trẻ, gái, trai. Tuy nhiên nếu ai sợ hãi, có thể rời đi ngay trong hôm nay, bởi vì ngày mai quân Tây Gốt sẽ tấn công vào thành, lúc đó chỉ sợ sẽ không ai thoát khỏi được đồ đao của giặc. Còn nếu ai muốn ở lại cùng ta chống giặc thì đi sang một bên, hướng đến Ty Xá sai ghi danh.
Lời nói của Nguyễn Phúc Lan làm cho tất cả dân chúng bên dưới trở nên trầm mặc. Bọn hắn sợ hãi người Tây Gốt, bọn hắn muốn tránh thật xa lũ ác quỷ xấu xa đó, thế nhưng đồng thời cũng rõ ràng rằng, nếu đi ra khỏi tòa thành này chỉ sợ không qua hai ngày tính mạng của bọn hắn cũng sẽ không còn. Mất đi sự che chở của quân đội Đại Việt, đường sống của bọn họ thậm chí lùi về số âm.
- Ta nguyện ý tham gia quân đội!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ