Đế Chế Đại Việt

Chương 473

Trở về đến lầu trăm nóc Lê Văn Thịnh đã tìm đến văn phòng của hắn trình lên một bản quốc thư từ Đông Tấn. Lê Văn Thịnh nói.

- Bẩm bệ hạ, Đông Tấn quốc vương gửi quốc thư mong muốn tiếp tục nhận được các khoản vay từ Đại Việt.

- Nhanh như vậy, giường như thời hạn cho vay chỉ mới qua được nửa năm. Bọn hắn sử dụng vốn viện trợ để làm cái gì?

Lý Anh Tú kỳ quái nói. Ba triệu quan, Đại Việt cho vay từ cuối năm ngoái, vậy mà đến hiện tại Đông Tấn lại muốn tiếp tục được vay. Lê Văn Thịnh nói.

- Bẩm bệ hạ, theo thăm dò thì ba triệu quan bị Đông Tấn quốc vương đem đi trả các khoản nợ cho các thương nhân, hắn lại cho xây thêm một tòa cung điện, ăn chơi hưởng lạc, chỉ có chừng một trăm ngàn quan được đầu tư vào quân đội.

Đông Tấn hiện tại đã bước vào con đường suy tàn, nhưng lượng quân đội được duy trì ít cũng phải là mười lăm đến hai mươi vạn người, một trăm ngàn quan mà nói chỉ như muối bỏ biển. Tựa như Đại Việt mà nói quân số thường trực chỉ có bảy vạn nhưng hằng năm ngân sách dành cho đến ba mươi phần trăm đây. Quả thực hai bên không cùng một đẳng cấp với nhau. Lý Anh Tú nói.

- Có thể cho bọn hắn vay thêm một triệu quan. Tuy nhiên không thể để cho bọn hắn vay dễ dàng được. Trẫm muốn một triệu quan này phải được đầu tư vào các công trình, cơ sở vật chất, đặc biệt là ở vùng biên, vùng giao thương với các thương đoàn của Đại Việt. Đồng thời lãi suất cũng sẽ tăng lên thêm 1,5%, đồng thời Đông Tấn cũng phải tiếp tục giảm thuế đối với hàng hóa của Đại Việt.

Lý Anh Tú rõ ràng Đông Tấn đã ăn được ngon ngọt nhất định sẽ càng hướng đến Đại Việt. Tuy nhiên Lý Anh Tú cũng không muốn tiền của Đại Việt lại bị đổ vào những cuộc ăn chơi trác tán của Đông Tấn. Thay vì vậy hắn muốn Đông Tấn phải thay Đại Việt xây dựng sẵn các công trình đó.

Hiện tại hàng hóa của Đại Việt tại Đông Tấn trên cơ bản là độc tôn tại thị trường. Với một nền sản xuất phát triển, hàng hóa Đại Việt vừa vào lập tức chen sập các ngành nghề thủ công nghiệp vốn đã lụi bại của Đông Tấn. Thế nhưng triều đình Đông Tấn cũng không hề quan tâm đến chuyện này, bọn hắn còn bận ăn chia số tiền viện trợ của Đại Việt đây.

Lý Anh Tú rất rõ ràng việc chiếm lĩnh Đông Tấn không thể vội vàng được, hắn phải từ từ chờ Đông Tấn sụp xuống cái bẫy mà mình đã giăng sẵn ra.

=====================Ta là đường phân cách===============

- Báo, bẩm vương tử thành Kha Mát thất thủ. Sầm Nghi Đống tướng quân đã tuẫn tiết.

Mãi đến bốn ngày sau khi thành Kha Mát bị chiếm Nỗ Nhĩ Cáp Xích mới nhận được tin báo. Lúc nhận được tin tức này hắn cảm thấy trời đất như quay cuồng. Một tòa thành mười vạn dân, hai mươi ngàn binh lính phòng ngự vậy mà toàn diệt. Lúc này thế cục cũng đã rõ ràng, quân Tây Gốt hoàn toàn đã rơi vào thế yếu, dù cho hiện tại quân số của hắn còn gấp đôi quân Đại Việt. Thế nhưng rõ ràng sức chiến đấu của quân Đại Việt không phải dựa vào quân số mà áp đảo được.

- Bẩm vương tử, thần nghĩ chúng ta nên gửi tin cứu viện về cho quốc vương, tình hình hiện tại không cho phép chúng ta có thể một mình đương đầu với Đại Việt.

Từ đầu cuộc chiến đến giờ Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn không hề thông báo về triều đình trung ương mà một mình gánh. Mọi tin báo từ chiến trận đưa về đều là những tin tốt đẹp mặt dù bên ngoài chiến trường quân Tây Gốt liên tục bại lui. Thậm chí đến hiện tại quân Tây Gốt còn không đến sáu vạn quân, trong khi quân Đại Việt vẫn còn gần ba mươi ngàn, gần như là không hao tổn là mấy.

- Không được. Ta vẫn còn cố gắng được.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích quát lớn. Tôn Sĩ Nghị khẽ lắc đầu. Cuộc cạnh tranh vương vị quá khốc liệt làm cho cả ba vị vương tử gần như từng người tự chiến, xem nhau như tử thù, dù là người nào lên được ngôi vị thì hai người còn lại cũng đừng mong sống sót. Tôn Sĩ Nghị không rõ vì sao quốc vương dù biết rõ tình hình như vậy nhưng lại không can thiệp mà để cho ba huynh đệ tương tàn.

Đợi một lúc bình tĩnh trở lại Nỗ Nhĩ Cáp Xích bỗng nhiên nói.

- Hiện tại muốn giành lại thành Kha Mát là không thể, tuy nhiên ngươi thấy với một đạo quân viễn chinh thì vấn đề gì là lớn nhất đây?

Tôn Sĩ Nghĩ không ngờ Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại đột nhiên hỏi mình không khỏi giật mình một cái nói.

- Bẩm vương tử, đối với một đội quân viễn chinh mà nói vấn đề lớn nhất chính là hậu cần.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích hài lòng lại hỏi.

- Nếu ta cho ngươi hai vạn kỵ binh ngươi có lòng tin vượt qua được kẻ thù tấn công vào thành Địch Lực sao?

Thành Địch Lực bởi vì vị trí gần Hải Vân quan nhất hiện tại đã trở thành một trạm trung chuyển hậu cần và thương binh quan trọng của Đại Việt. Tuy nhiên muốn vượt qua được nó cũng không phải dễ w9gwE dàng như vậy. Nhất là khi thành Kha Mát thất thủ, điều này có nghĩa Tôn Sĩ Nghị phải dẫn theo hai vạn kỵ đi qua khoảng giữa của thành Kha Mát và Cát Cơ, sau đó vòng ra sau thành Cát Cơ thì mới có thể đánh đến thành Địch Lực. Tôn Sĩ Nghị nhíu mày suy nghĩ, trong đầu hắn dần dần hình thành ra một con đường di chuyển.

- Bẩm vương tử, thần có lòng tin có thể đánh được đến thành Địch Lực.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích gật đầu nói.

- Tốt lắm. Như vậy ngươi chuẩn bị một chút, cần thiết thứ gì cứ lấy, đêm ngày mai lập tức xuất phát.

Lúc này bên ngoài thành Giang Ninh Lữ đoàn Chương Thánh nhận được lệnh của Trần Quốc Tuấn đã lui trở lại vì lo lắng khi nhận được tin thành Kha Mát thất thủ sẽ tấn công ra bên ngoài, mà Lữ đoàn Chương Thánh chỉ có mấy ngàn quân, đối chọi lại với gần bốn vạn quân trong thành Giang Ninh được. Thành Giang Ninh được giải vây, đêm hôm sau, hai vạn kỵ binh Tây Gốt từ bên trong thành vọt ra bên ngoài mà không hề bị quân Đại Việt phát hiện.

Tôn Sĩ Nghị gọi một kỵ binh đến nói.

- Ngươi lập tức đem lá thư này cấp báo về kinh đô, không được chậm trễ, tính mạng của các huynh đệ đều nằm trong tay người.

- Tuân lệnh tướng quân.

Nhìn kỵ binh phóng đi xa Tôn Sĩ Nghị âm thầm thở dài. Nỗ Nhĩ Cáp Xích quá cố chấp, hay nói cách khác hắn đối với vương vị có tham vọng quá lớn mà không hề để ý đến tình hình hiện tại của mình. Tôn Sĩ Nghị giáp chiến với quân Đại Việt cũng đã rõ ràng, hiện tại thật quá khó để quân Tây Gốt có thể chống lại Đại Việt. Lần này hắn đi tập kích thành Địch Lực cũng như vậy, là một nhiệm vụ thập tử nhất sinh, cứ cho hắn thành công đánh hạ thành Địch Lực thì sao đây, quân Đại Việt quay mũi đao trở lại hắn cũng chỉ còn con đường chết. Gửi bức thư trở về kinh đô cũng là một việc làm cuối cùng mà hắn có thể làm cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích đi.

Cùng thời gian đó Ngô Tuấn ở thành Kha Mát cũng đã quyết định lĩnh xướng binh sĩ bắt đầu tấn công vào vùng sau lưng thành Giang Ninh, một bộ phận quân khác lại trở về phối hợp với Trần Quốc Tuấn đánh vào thành Giang Ninh. Theo kế hoạch khi Trần Bình Trọng công phá được thành Bato sẽ hoàn thành bốn mũi giáp công thành Giang Ninh.

Bởi vì lực lượng bị kéo mỏng, sự cảnh giới cũng ít đi. Tôn Sĩ Nghị bằng một cách nào đó vậy mà thực sự có thể kéo được hai vạn quân chạy vòng được ra sau thành Cát Cơ. Thành Địch Lực báo nguy.



==================++

Hôm nay tác viết không kịp. Mai sẽ bù chữ

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ