Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 57: Chiêu tam mộ tứ 02

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc đó Diệp Vân Chu đang dọn sạch nhà, thi Tịnh Trần quyết một lượt, rồi lại dùng pháp bảo khử khí tức linh lực quét mỗi tấc tường và nền nhà từ trên xuống dưới.

Mộ Lâm Giang thuật lại lời đe dọa tên hắc y bịt mặt để lại cho y: “Khương Ngọc Tú đang ở núi Tuyền Linh, dùng kiếm đổi lấy tính mạng mụ.”

“Là Trần phu nhân?” Diệp Vân Chu ngẫm nghĩ, “Đêm đó không phải họ đã đi rồi sao? Có người vẫn luôn chú ý đến hành tung của họ?”

“Chắc là thế, phu thê Trần Vũ vì áy náy nên cứ một mực đợi ở trấn Lục Hợp, bây giờ lại đột nhiên rời đi, tất phải có nguyên nhân.” Mộ Lâm Giang trầm giọng, “Chuyện chúng ta nói đối phương chỉ cần hỏi thăm đôi chút là biết, đoán chừng là cho rằng ngươi ta đã giành được mảnh vỡ Dẫn Mộ Thạch.”

“Gã là người thành Lăng Nhai, xem ra chúng vẫn chưa nhận ra là ngươi tới.” Diệp Vân Chu ngoái đầu quan sát Mộ Lâm Giang, như có điều suy tư, thuận miệng hỏi, “Cứu không?”

“Đương nhiên phải cứu.” Mộ Lâm Giang không cần nghĩ ngợi, “Phần đất ngay phía trên Vĩnh Dạ cung này chính là núi Tuyền Linh, Trần phu nhân là người bình thường, không thể ở lâu trong gió tuyết, nếu không được an trí trong nhà gỗ thì nhất định sẽ có kết giới bảo hộ, ắt hẳn cũng không khó tìm.”

“Bọn chúng muốn giao dịch thì địa điểm sẽ không quá khó tìm, nhưng nhất định vừa vào núi sẽ rơi vào giám thị của chúng, ngươi bảo Vệ Nhất ở dưới chân núi tiếp ứng là được, không cần hắn động võ.” Diệp Vân Chu xuống dưới tầng, Hoắc Phong Đình và Tô Lê đã chờ ở cửa, y liền ngừng nói trước.

Hiện tại rời khỏi Vĩnh Dạ cung đã không còn khó khăn, Hoắc Phong Lâm đã xác định được kẻ đầu têu, nên mức độ kiểm soát tại các cửa ra và trận pháp dịch chuyển trở lại như thường, bốn người đều lấy mặt nạ đeo lên, lúc ra đến ngoài trời đã tối hẳn.

Cửa ra chỗ này không thường dùng, xung quanh địa thế hiểm trở, hẻo lánh ít dấu chân người, Diệp Vân Chu ngự kiếm đi một đoạn, đoạn hạ xuống cáo biệt với Hoắc Phong Đình và Tô Lê.

Hoắc Phong Đình hít thở không khí mát lạnh, bầu trời ở đây sáng hơn thủy lao nhiều lắm, sao nhỏ lắt nhắt phủ kín màn đêm, gió đêm lướt qua mang theo hương vị của băng tuyết, hắn xúc động nắm chặt quyền, trịnh trọng chắp tay thi lễ với Mộ Lâm Giang và Diệp Vân Chu.

“Huynh đệ cáo từ ở đây, chờ khi nào ta hội hợp với tam đệ, nhất định sẽ kéo tam đệ toàn lực trợ giúp Mộ cung chủ cứu Ân thủ tịch.” Hoắc Phong Đình cao giọng nói, “Còn cả Diệp huynh đệ, Tô huynh đệ nữa, quen biết một tràng, chúng ta ngày sau gặp lại.”

“Hoắc huynh hành sự cẩn thận, cáo từ.” Diệp Vân Chu ôm quyền đáp lễ.
 Mộ Lâm Giang (gõ đầu): Gây sự! Gây sự! Gây sự! Cả ngày chỉ biết gây sự.jpg