Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 50: Vĩnh dạ cung 03

Diệp Vân Chu nghe thấy tiếng thủ vệ chửi ầm lên ở cầu thang, tiếp đó là âm thanh có người ngã xuống lầu.

Giọng nói run rẩy mà kiên định của Tô Lê nặng nề truyền lên tầng. Trong mắt Diệp Vân Chu phút chốc lóe lên sát khí rõ rệt, y ngoảnh đầu hỏi Mộ Lâm Giang: “Ngươi có tính toán gì không?”

“Ngươi muốn cứu người?” Mộ Lâm Giang đi tới trước cửa, buông cán dù ra chuyển thành cầm giữa thân, “Không phải ngươi ghét cậu ta à?”

“Ta càng không muốn bị người mình ghét cứu.” Diệp Vân Chu nhấn mạnh, “Không biết trời cao đất dày, còn mơ tưởng hi sinh oanh liệt, ta càng không cho cậu ta thực hiện đấy!”

“Có lẽ lí do cũng không phức tạp như vậy, ngươi chẳng qua không tuyệt tình như mình nghĩ thôi.” Mộ Lâm Giang vươn tay trái ra sau đầu cởi nút băng gạc, để lộ đôi mắt hơi sáng lên, hạ mi nhìn Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu không phục, vừa định phản bác thì Mộ Lâm Giang đã mở cửa ra ngoài.

Bậc thang nâu sậm lấm tấm vết máu, Mộ Lâm Giang chưa hề che giấu tiếng bước chân của mình, đám thủ vệ còn đang tay đấm chân đá Tô Lê dưới tầng một đồng loạt dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn lên.

“Trên tầng vẫn còn người?” Một tên trong đó bắt đầu đề phòng, tay phải sờ về bên hông, tức giận mắng Tô Lê, “Cái thứ điếc không sợ súng này, ngươi còn dám xúi giục đồng lõa chạy trốn à!”

Tô Lê co quắp trên mặt đất, nửa bên mặt đã sưng phồng, lại bỗng nhiên túm chặt chân tên thủ vệ kia, khàn giọng lớn tiếng hô: “Đừng xuống dưới, bọn chúng có pháp bảo!”

Thủ vệ nhấc chân đá văng hắn, bước một bước dài lên cầu thang, vừa lúc nhìn thấy vạt áo hoa lệ quét qua thang lầu, màu tím đậm nhạt không đồng đều dưới ánh đèn tinh thạch khiến lũ hoa văn được thêu lên như sóng sánh ánh bạc. Thủ vệ khẽ kinh ngạc, cho dù Vĩnh Dạ cung không keo kiệt trong việc đóng gói nô lệ, nhưng cũng không có khả năng dùng vải dệt cao cấp và đồ thêu thủ công như vậy.

“Ngươi là người phương nào, dám cả gan…” Thủ vệ nắm chặt cán gỗ bên hông, không tiếp tục lên tầng, nhưng nháy mắt khi chủ nhân bộ y phục xuống đến nơi, tiếng nói của gã đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.

Gã thấy một người đàn ông mang bộ mặt dữ tợn, khuôn mặt kia đã bị xé rách máu thịt, hàm răng dày đặc trắng ởn như đang cười gằn một cách quỷ dị. Mũi và mặt hắn chỉ còn gắn với nhau bằng làn da, máu me nhầy nhụa chảy xuôi trên mặt; xung quanh đôi mắt miễn cưỡng coi như lành lặn toàn là những vết rạn đỏ tươi. Đôi mắt kia oán độc nhìn chòng chọc gã, trông chúng còn lộng lẫy hơn cả đá quý mỹ ngọc, sinh động mà tràn đầy hận ý, muốn đòi bằng được câu trả lời.

“… Vì sao lại giết ta?”

“QUỶ ——” Tên thủ vệ ngã dập đít trên cầu thang, cứ thế lăn xuống, ôm đầu nằm sấp, sụp đổ xin tha, “Tha cho ta! Ta chỉ phụng mệnh làm việc thôi, không phải muốn đánh ngươi, ngươi báo thù cũng đừng tìm ta!”

Ba tên còn lại vây quanh Tô Lê vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy đồng liêu vừa lên lầu đột nhiên nổi điên. Tên nhỏ tuổi nhất cũng nhạy bén nhất, vội vàng lùi về sau hai bước nhắc nhở: “Có thể là thuật pháp công kích, chư vị ngưng thần. Tên kia là kẻ xâm nhập, ta đi cấp báo, các ngươi ngăn hắn lại!”

Đứng trên bậc cao nhất của cầu thang xuống tầng một, Mộ Lâm Giang thầm nhủ đáng tiếc, Minh Đồng của hắn mới dọa điên được một người. Hắn thờ ơ quét qua hai tên thủ vệ không dám tiến gần, cười nhạo: “Thân là tu giả lại cam nguyện ở cái xó giam cầm linh lực này, tùy ý lạm dụng tư hình với những người tay không tấc sắt, các ngươi mà cũng sợ quỷ hồn trả thù?”

“Ngươi… Tổ chức nào phái ngươi tới? Dám nói xằng nói bậy ở Vĩnh Dạ cung!” Bọn thủ vệ mới đối diện với Mộ Lâm Giang đã hoảng sợ không thôi, chỉ có thể cúi đầu dời mắt, định đi cùng đồng bạn tìm chi viện lại đây, song lại chợt cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua đỉnh đầu, cửa lớn của Tàng Thư lâu rầm một tiếng đóng chặt.

Chúng nghe tiếng quay đầu lại, đồng bạn đã nằm cạnh ngạch cửa.


Mộ cung chủ: Diệp công tử vừa nói xong hắn đã đứng phắt lên, nhanh thật sự! Tiếp đó chính là một câu cảm ơn ngài, một câu rất xin lỗi, một câu chúc mừng, làm ta phải tung hết bản lĩnh phòng ngự ra ngoài! Tung phòng ngự xong dĩ nhiên là phóng uy nghiêm đến đủ mới thôi, đặt ánh mắt lên mặt hắn nhưng không trừng hắn, sau đó mới hít sâu định quay đầu đi, bởi vì đến lúc này, theo như truyền thống thì uy phong xuất đủ rồi, ta đã hài lòng.

(1) Câu tục ngữ này xuất phát từ cố sự của Tần Hiếu công và Thương Ưởng.

Chuyện kể rằng sủng thần Cảnh Giám tiến cử Thương Ưởng (Vệ Ưởng) với Tần Hiếu công, Hiếu công cùng Thương Ưởng thoải mái nói về trị quốc kinh luân trong thiên hạ ngay trên điện triều, Cảnh Giám cũng đứng tiếp ở đó. Lúc ấy Hiếu công ngồi thẳng, Thương Ưởng, Cảnh Giám thì trưởng tọa (tức ngồi quỳ trên tấm nệm), từ sớm tinh mơ say sưa đến tận hoàng hôn. Thương Ưởng nói đến mức sục sôi, hí hửng quá mà quên mất lễ nghi, đứng dậy đ ĩnh đạc nói trong điện, không hề hay biết Cảnh Giám quỳ cả ngày, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, thấy quân thần đều không có ý kết thúc, bèn liên tục đánh mắt với Thương Ưởng, ý bảo dừng lại. Nhưng Thương Ưởng lại không để ý tới, mãi đến canh hai lúc Hiếu công dừng lại, ban cho ngự thiện mới được đi. Trong bữa tiệc, Thương Ưởng hỏi Cảnh Giám vì sao lại nháy mắt nhiều lần, Cảnh Giám mới nói: “Tôi quỳ đến tê cả người, bủn rủn như bùn, ông thì ngược lại, đứng đấy nói chuyện không đau lưng.” Câu nói này lưu truyền tới nay, nhưng hàm nghĩa qua nhiều thế hệ đã xảy ra biến hóa rất lớn.