Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 49: Vĩnh dạ cung 02

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt hai người di sang bên cạnh, lúc này mới nhớ ra Tô Lê, người đang bịt chặt lỗ tai, sắc mặt trắng bệch. Diệp Vân Chu đến gần hỏi: “Ngươi có ổn không?”

Tô Lê ngẩn người, quan sát Diệp Vân Chu và Mộ Lâm Giang, chịu đả kích sâu sắc, buồn bã nói: “Không ngờ hai vị thực lực cao cường như thế, lại còn ăn ý như vậy. Ta mới bị con linh thú kia liếc một cái đã không còn sức chống cự, chứ đừng nói đến giao chiến với nó… Là ta không biết tự lượng sức mình, quả thực không xứng với Mộ huynh. Đạo lữ của Mộ huynh ít nhất cũng phải có thân thủ như Trần hiền đệ, có cho ta một trăm năm nữa ta cũng không chắc có thể so được với Trần hiền đệ.”

Diệp Vân Chu: “…” Thế ra ngươi rối rắm mỗi việc này thôi à.

Diệp Vân Chu an ủi: “Thế sự vô thường, một trăm năm nữa không chừng ngươi đã không nhớ rõ chuyện này.”

Tô Lê nói: “Hic, ta nghĩ nhiều rồi chăng? Câu này sao nghe như trăm năm sau ta sẽ si ngốc vậy.”

Diệp Vân Chu: “Ngươi nghĩ nhiều thật.”

Y nghiêng đầu hỏi Mộ Lâm Giang: “Dây xích kia là để hạn chế phạm vi hoạt động của linh thú nhỉ, ngươi bảo ta chém đứt nó là vì muốn lợi dụng?”

“Coi như có đi vòng qua từ đằng sau, muốn tránh hết người tuần tra cũng không dễ, sao không để chúng nó đánh lạc hướng thủ vệ?” Mộ Lâm Giang nhìn đăm đăm vào nơi linh thú vừa đào tẩu, “Dưỡng hổ di họa mà.”

“Chúng ta còn chưa đi ư?” Tô Lê suy nhược bò dậy.

Cậu ta vừa hỏi dứt mồm, cơn lạnh lẽo vừa nãy lại lần nữa đánh úp tới. Tô Lê nhìn kĩ, chỉ thấy lần này có tới bốn con linh thú cùng đến đây, hai chân hắn mềm nhũn, lại ngồi phịch xuống.

Linh thú cầm đầu cúi thấp đầu với Mộ Lâm Giang, nhường lại vị trí. Diệp Vân Chu xem một hồi, bảo đảm bọn này chỉ thiếu nước gọi hắn là Đại vương. Y tiến lên lần lượt chém đứt dây xích, Mộ Lâm Giang vươn tay xoa đầu linh thú: “Bị cầm tù một cách khuất nhục ở đây, các ngươi biết phải đòi lại từ ai rồi chứ.”

Linh thú lè lưỡi li3m tay Mộ Lâm Giang, quay người cùng đồng bạn nhanh chóng ẩn vào rừng.
 Patrin ex Widder) họ cúc, thuộc họ thảo mộc sống một năm, cao khoảng 90 cm.

“Tình cảm có thể bồi dưỡng.” Diệp Vân Chu đằng hắng hai tiếng, “Người thương ở ngay trước mắt, ngươi chắc chắn muốn trơ mắt nhìn bóng dáng hắn từ từ tan biến sao?”

“Thực ra… Ta cũng không nhất quyết phải làm đạo lữ của Mộ huynh.” Tô Lê gãi đầu, “Nếu thật sự không được thì làm bằng hữu, xuất môn dựa bằng hữu mà! Hơn nữa ta thấy khi nãy đệ làm bộ té ngã, Mộ huynh đích xác rất lo lắng, đến lúc phát hiện ra đệ giả vờ mới qua loa lấy lệ, sau này đệ không nên lừa huynh ấy, cố ý làm ngươi khác lo nghĩ vô ích như vậy, thật sự không phải hành động quân tử.”

Khuôn mặt Diệp Vân Chu sầm xuống, bị Tô Lê thuyết giáo ngược, y không vui cười khẩy một tiếng: “Hừ, ta nói mình là quân tử bao giờ? Tự lo cho mình đi, quan hệ giữa ta và hắn không đến phiên người khác xét đoán.”

Y bỏ lại Tô Lê đuổi theo Mộ Lâm Giang, phiền muộn xả ra: “Há mồm quân tử ngậm miệng đạo nghĩa, bản lĩnh không lớn khẩu khí không nhỏ, không biết ngọn ngành lại dám nói xằng ái hận, ranh con hành sự lỗ m ãng theo cảm tính, ta lười quản cậu ta nữa.”

“Thẹn quá hóa giận?” Mộ Lâm Giang chắp tay sau lưng thản nhiên nói, “Lừa ta rất thú vị sao? Lúc cậu ta nói thích ta thì ngươi đả kích cậu, đến lúc cậu ta từ bỏ thì ngươi lại xúi giục, ngươi sợ thiên hạ không loạn à.”

“Ai bảo cậu ta dám nói thích ngươi, làm ta thấy thú vị.” Diệp Vân Chu lạnh mặt, lát sau lại đổi giọng, cười tỏa nắng, “Quên đi, đừng có dính líu quan hệ với thằng nhãi không thành thục kia nữa.”

Mộ Lâm Giang không nói tiếp, im lặng đi qua một đoạn đường chỉ có tiếng sàn sạt, lúc này mới lần nữa mở miệng, nhẹ nhàng nhắc lại chuyện cũ: “Chúng ta không tính là bằng hữu ư?”

Diệp Vân Chu lần nữa nghẹn họng một chút: “Minh hữu cũng là hữu, cần gì phải tính toán từng chữ.”

“Chỉ khác một chữ, là ngươi muốn tính toán.” Mộ Lâm Giang nói.

Diệp Vân Chu hơi ngoảnh đầu lại, Tô Lê vẫn buồn bực đi theo không xa không gần. Mộ Lâm Giang cứ khăng khăng phải soi mói chuyện này, thậm chí còn chắn một kết giới cách âm xung quanh, y bực bội nghĩ, hỏi ngược lại: “Giao tình đến mức nào thì tính là bằng hữu? Hai bên lại phải trả giá cho nhau điều gì?”

“Nếu ngươi thừa nhận chúng ta là bằng hữu, vậy tính.” Mộ Lâm Giang ngang ngược nói, “Còn nếu ngươi không thừa nhận, vậy đừng nghĩ ra khỏi được khu rừng này.”

Sắp tới lối ra, Diệp Vân Chu cũng không cảm nhận được tia sát khí nào trên người Mộ Lâm Giang, y không để bụng, đi thẳng về phía trước, lại bị hắn kéo cổ tay túm về.

Mộ Lâm Giang không để y lảng tránh, thẳng thắn mà cố chấp nói: “Cho ta một đáp án, bây giờ, lập tức.”

“Ngươi cứ nhất định phải hỏi lúc này?” Diệp Vân Chu dùng chút linh lực đánh văng tay Mộ Lâm Giang, bực bội cao giọng: “Ta chưa bao giờ có bằng hữu, nếu ngươi nghiêm túc hỏi ta, ta cũng không muốn lừa ngươi.”

Y nói chưa bao giờ có, chứ không bảo không có, Mộ Lâm Giang thế mà cũng rộng lượng cảm thấy một chút an ủi. Hắn tạm lui một bước, hơi cúi đầu, có phần nghiêm trang đỡ băng gạc trước mắt, giọng buồn hiu: “Nếu giành được Dẫn Mộ Thạch, đối đầu với tàn hồn, lấy trạng thái hiện giờ của ta, toàn lực đánh một trận xong không biết còn cơ hội hỏi lại hay không.”

Diệp Vân Chu một tay chống nạnh, quay người cười hai tiếng, giơ tay lên nói: “Lại nữa đúng không, khổ nhục kế với ta!”

“Đây là lời nói thật.” Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ, “Ngươi ta cũng coi như từng đồng cam cộng khổ, còn chưa đáng một câu bằng hữu của ngươi sao?”

Diệp Vân Chu bị bức bách dưới giọng điệu dần dần nhẹ đi của hắn, không thể không tự ép mình tĩnh tâm nghĩ lại. Thừa nhận là bằng hữu chẳng khác nào thừa nhận có mối quan hệ cố định với người nào đó, đây là xiềng xích vô hình vô dạng, rất dễ tự giam chính mình… Nhưng cho dù y không thừa nhận, cảm giác ràng buộc này cũng ngày càng xuất hiện trong lòng nhiều hơn.

“Tô đại thiếu gia đang muốn giành suất làm bằng hữu với ngươi kìa.” Diệp Vân Chu tranh cãi.

Nhắc tới Tô Lê, oán niệm của Mộ Lâm Giang càng sâu. Hắn nhìn thấu tình đời, tang thương nói: “Đợi đến khi rời khỏi nơi này, ta nói tên thật cho cậu ta, chỉ sợ cậu ta lấy hết sức bình sinh ra chạy trốn mất.”

Diệp Vân Chu không khỏi xúc động một chút, không tình nguyện nói: “Cho ta thời gian ba ngày suy xét, đến lúc đó sẽ cho ngươi đáp án.”

“Hừ, chắc ngươi là người đầu tiên trên đời kết bạn mà còn phải cân nhắc ba ngày.”

Mộ Lâm Giang thu kết giới, xem như miễn cưỡng đáp ứng điều kiện của Diệp Vân Chu, rồi lại thấp giọng khó chịu phàn nàn: “… Có phải cầu hôn ngươi đâu.”

“Cầu hôn ít nhất phải suy xét ba năm.” Diệp Vân Chu nghiêm mặt, “Hôm nay có người ngoài ở đây, ta cho ngươi mặt mũi, không ầm ĩ với ngươi.”

“Đa tạ Diệp công tử khoan dung độ lượng.” Mặt Mộ Lâm Giang không cảm xúc.
: Cung chủ lực cận chiến -5 đã bị nerf nghiêm trọng