Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 29: Sư huynh 02

Mộ Lâm Giang đã từng thấy chữ viết của Diệp Vân Chu, nét bút thanh mảnh rõ ràng, hàm ẩn mũi nhọn, nhưng phong thư này lại như ba chân bốn cẳng lên đường tiện tay viết ra, so với điệu bộ trước sau như một gặp biến không hoảng của Diệp Vân Chu thì không tương xứng lắm.

Hắn bỏ phong thư vào túi càn khôn, lúc kéo chốt cửa ra thì mới chú ý trên cửa treo một cái khóa.

“Cung chủ, ngài muốn ra ngoài sao?” Trình Cửu đuổi tới, trù trừ hỏi, hết sức căng thẳng.

Mộ Lâm Giang chậm rãi xoay người, chắp tay sau lưng lạnh lùng nói: “Các ngươi có ý gì?”

Trình Cửu căng da đầu cúi mặt ôm quyền: “Là Diệp công tử dặn dò, khi ngài ấy không ở đây hi vọng ngài có thể yên tâm dưỡng thương, không nên đi đường mệt nhọc, để tránh lao lực quá sức, lâu ngày… thành tật.”

Ánh mắt Mộ Lâm Giang sắc nhọn hơn cả mũi đao, Trình Cửu chưa nhìn đã bị ép đến thở không nổi, quỳ thẳng tắp xuống run giọng nói: “Tất cả là do Diệp công tử bàn giao, thuộc hạ không dám cãi lời, mong cung chủ đừng làm thuộc hạ khó xử nữa. Nếu không thuộc hạ đã được Diệp công tử tín nhiệm như vậy, chỉ có thể máu bắn ba thước bày tỏ lòng son!”

Mộ Lâm Giang nghiêng đầu đỡ trán, mới thế mà hắn đã không dọa được Trình Cửu, bản lĩnh mê hoặc nhân tâm của Diệp Vân Chu không thể kém hơn tàn hồn kia được.

Thi Tiểu Mai nghe tiếng nhanh chân chạy tới, hoảng hốt nói: “Có chuyện gì vậy? Trình đại nhân, Mộ lão gia, cơm sáng ta đã nấu xong rồi, mau mau thừa dịp còn nóng mà ăn thôi, Mộ lão gia lát nữa còn phải uống thuốc kia mà.”

Mộ Lâm Giang trừng mắt liếc Thi Tiểu Mai một cái, Thi Tiểu Mai vô tội mếu máo, tiếp đó hốc mắt đỏ lên, khổ sở nói: “Ngài không uống thuốc, lại còn không điều tức, lời thật mất lòng, nhưng ta phải nói cho Diệp công tử thôi.”

“Đứng lên đi, mấy ngày nay Diệp Vân Chu toàn làm cái gì.” Mộ Lâm Giang hít sâu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Trình Cửu chống lên chân đứng thẳng, cũng không biết rõ lắm, ráng sức hồi tưởng nói: “Hình như Diệp công tử nói, bảo Túc Tiêu vệ đi bao vây chỗ nào đó, rồi âm thầm khống chế ai đó, còn phải đợi người nào đó chui đầu vào lưới…”

“Từ từ, y lấy đâu ra quyền hạn tùy ý điều động Túc Tiêu vệ?” Mộ Lâm Giang giơ tay ngăn lại, vừa nghe mấy hành động này là biết không phải làm chuyện tốt, hắn vừa nằm bốn ngày mà như thể bỏ qua cả một vương triều vậy, bước nhanh về phòng ngủ rót cho mình chén trà hạ hỏa, lúc này mới ra hiệu Trình Cửu tiếp tục nói.

Trình Cửu như đi trên băng mỏng: “Diệp công tử liên lạc với Ân đại nhân.”

Mộ Lâm Giang càng thêm khó hiểu: “Y làm thế nào liên lạc được với Ân Tư?”

Trình Cửu nói: “Ngài ấy liên hệ Vệ thống lĩnh trước.”

Mộ Lâm Giang: “…”


Ân Tư nghe thấy đoạn miêu tả tâm phúc tín nhiệm nhất kia, hừ một tiếng, thu kiếm vào vỏ rồi nói thẳng: “Ngươi không xứng làm đạo lữ của cung chủ.”

Diệp Vân Chu căng mặt mấy ngày, nghe thấy câu này thì rốt cuộc nở nụ cười, nghĩ thầm ngươi diễn kịch bản mẹ chồng độc ác cái gì chứ, không để bụng nói: “Vậy ngươi xứng sao?”

Lông mày Ân Tư xoắn lại, lạnh mặt cảnh cáo Diệp Vân Chu: “Mệnh ta là của cung chủ, không hơn không kém.”

Diệp Vân Chu chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối vì mất đi một “trung khuyển”, lần thứ hai nam chính chạy trốn trong nguyên tác, công thần lớn nhất vẫn là Ân Tư.

Ân Tư không chỉ âm thầm đưa thuốc cho nam chính, còn đảm đương chức vị của một gốc cây nghe cậu ta khóc lóc kể lể phát ti3t. Nam chính muốn biết sư huynh dạo này như thế nào, Ân Tư ngay lúc nhiệm vụ bộn bề lại lao tới Hoàng đô, thay cậu tìm hiểu tình hình của sư huynh, trở về thành thật nói cho nam chính, sư huynh vì tìm cậu mà mất ăn mất ngủ cơ hồ sụp đổ, nam chính tức khắc buồn bã theo, khóc lóc nói muốn đi về gặp lại sư huynh.

Trong nội tâm Ân Tư không đành lòng, lại không hiểu lời ăn tiếng nói, chỉ lén tiết lộ tin tức Mộ Lâm Giang bế quan cho nam chính, thả cho nam chính cơ hội chạy trốn, lặng lẽ hộ tống cậu ta về tông môn.

Diệp Vân Chu lúc ấy chửi thầm Ân Tư không phải kiếm vệ của Mộ Lâm Giang, thằng này sợ là ám vệ của nam chính rồi. Mà nam chính chẳng những không cho y tiền lương lại còn muốn Ân Tư đổ vỡ sự nghiệp, Ân Tư thảm không tả nổi. Hơn nữa bây giờ nghĩ kĩ lại, vì sao Mộ Lâm Giang đột nhiên lại phải bế quan? Cao thủ Đại Thừa kì, cơ bản đã ổn định đến giai đoạn dưỡng lão rồi, mỹ nhân ngon nghẻ trong ngực, không có việc gì bế quan cái quái?
 Mộ Lâm Giang:??? Người ngồi trong nhà, tình vùi trong đất???