Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện
Chương 28: Sư huynh 01
Từ khi Mộ Lâm Giang ném Xuân Giang Đình Nguyệt xuống đến khi mũi dù chạm tới mặt đất, tổng cộng mới qua bao lâu? Diệp Vân Chu không ý thức được.
Dải ngân hà rung động bao la hùng vĩ kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt, y nín thở lẳng lặng nhìn, cảm xúc mênh mông từ suy nghĩ trong lòng xao động hết lần này đến lần khác, như thích thú và ngưỡng mộ, như ghen ghét, như tán thưởng, lại như khát vọng muốn đứng sóng vai với hắn, vì không thể đích thân rút kiếm tham chiến mà hối hận không cam lòng.
Nhưng vào lúc này, thân hình Mộ Lâm Giang trên trời cao thoáng lảo đảo, linh lực tán đi, không chịu nổi sức nặng mà ngửa người ra, từ trên không trung im lặng ngã xuống, đâm thủng tầng suy nghĩ phức tạp kia của Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu thoáng chốc từ d*c vọng mãnh liệt tìm về hiện thực, y phục vàng tím đẹp đẽ quý giá của Mộ Lâm Giang bay múa trong gió, như một con bướm rách nát, bị trọng lực và gió kéo xuống, suy yếu rơi vào đám bụi vô cùng vô tận.
Diệp Vân Chu khẽ mở to hai mắt, hơi thở ngưng trệ, đôi chân lại hành động trước, nhảy lên giữa không trung tiếp được Mộ Lâm Giang đang rơi xuống.
Hắn vẫn còn run rẩy, bước chân Diệp Vân Chu nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, quỳ một gối xuống đỡ Mộ Lâm Giang dựa lên tay y, giật mình phát giác cánh tay đỡ sống lưng hắn đã bị hun nóng hầm hập. Đôi lông mày vểnh nhíu chặt lại, hai con ngươi lưu chuyển ánh sáng nhạt nhìn chằm chằm y, muốn nói gì đó, thanh âm lại nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Diệp Vân Chu giờ khắc này mới ý thức rõ ràng được rằng Mộ Lâm Giang thật sự mang thương nặng trong người, hắn có thể tranh cãi, xem thoại bản, dạy dỗ tiểu bối, ra tay ngoạn mục giải quyết kẻ địch, nhưng tính mạng hắn cũng chỉ còn dư lại không đến nửa năm, không chịu nổi một cơn bùng nổ tùy ý phóng khoáng như vậy được.
Sau lần này, hắn sẽ lại hao bao nhiêu thời gian đã vốn thừa chẳng có mấy đây?
“Vĩnh Trú Đăng…” Mộ Lâm Giang nắm lấy ống tay áo Diệp Vân Chu, gắng sức cất cao giọng, “Trong đèn, ta nhốt lại sợi tàn hồn cuối cùng, đưa cho Trình Cửu, bảo hắn truy vết những bộ phận còn lại…”
“Được, còn gì không?” Diệp Vân Chu hỏi.
Chương này thiếu một chút, mai bù _(:з”∠)_
Hiện tượng kinh điển lâu đời, một khi xuất hiện thì mãi mãi lưu truyền, dưới đây là vở kịch ngắn tới muộn: quỷ đè ↓
Ưng Hiên Dương: Chào ngài, cung chủ, có việc gì chúng ta có thể hỗ trợ không?
Mộ Lâm Giang: Ta muốn kể chuyện này, các ngươi tuyệt đối không được sợ hãi.
Ưng Hiên Dương: Chúng ta đã được (Minh Đồng) huấn luyện chuyên nghiệp, chúng ta sẽ không sợ hãi, xin mời ngài nói.
Mộ Lâm Giang: Mới vừa rồi ta bị quỷ đè!
Ưng Hiên Dương: Quỷ là vị nào, tại sao lại không sợ ngài?
Mộ Lâm Giang: Ai quản nó có sợ hay không chứ… Không phải là vị nào, quan trọng là nó dùng mặt Diệp công tử, là một dụ thụ vô cùng OOC!
Ân Tư: Diệp Vân Chu phiên bản ra tay nhanh chóng kéo người xuống nước.jpg
Mộ Lâm Giang: Nó không động thủ đánh người!
Ân Tư: Diệp Vân Chu phiên bản hùng hổ dọa dẫm có phải ngươi thích ta không.jpg
Mộ Lâm Giang: OOC đâu? Không có khí thế như vậy!
Ưng Hiên Dương: Diệp Vân Chu phiên bản cố ý làm nũng xin nghỉ.jpg
Mộ Lâm Giang: Là quỷ đấy! Quỷ nhập vào người biết không? Là thật sự bị nhập, không phải diễn, hiểu chưa?
Ưng Hiên Dương: Hiểu rồi, ngài nói tiếp đi.
Mộ Lâm Giang: Nó nằm chung một chỗ với ta, thừa dịp ta chưa chuẩn bị cứ như vậy lật người đè lên, không cho ta chạy, còn muốn phi lễ ta!
Ân Tư: *cười một pixel
Mộ Lâm Giang: Ngươi cười cái gì?
Ân Tư: Ta nhớ đến một chuyện rất vui.
Mộ Lâm Giang: Chuyện vui gì?
Ân Tư: Ta đi công tác lấy quỹ công du lịch.
Ưng Hiên Dương: =))))))))))))))
Mộ Lâm Giang: Ngươi lại cười cái gì?
Ưng Hiên Dương: Ta cũng đi công tác lấy quỹ công du lịch.
Mộ Lâm Giang: Các ngươi cùng làm một việc?
Ưng Hiên Dương: Đúng… Không không không, là đồng thời đi công tác.
Mộ Lâm Giang: Ta lặp lại lần nữa, ta không nói đùa!
Ưng Hiên Dương: Đúng đúng =))))))
Mộ Lâm Giang: Ê!
Ưng Hiên Dương: Chúng ta trở lại chuyện chính nhé, tên quỷ ngươi nói này, nó có đáng sợ không?
Mộ Lâm Giang: Vấn đề không phải ở chỗ nó có đáng sợ hay không, mà nó chính là cái kiểu người này, ừm… rất khó đoán, dốc sức làm nhân vật OOC, gia tăng lịch sử đen. Tuy rằng bị quỷ đè cũng có phần k1ch thích rất vi diệu, nhưng ta không thể chấp nhận hình tượng sai quá nhiều như vậy được…
Ân Tư: *cười hai pixel
Mộ Lâm Giang: Ngươi khinh người quá đáng ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!
Ân Tư: Ta lấy quỹ công du lịch rất phấn khởi.
Mộ Lâm Giang: Ngươi rõ ràng đang cười ta ngươi ngừng cũng chưa ngừng!
Ân Tư: Ta đã chịu huấn luyện nghiêm khắc, bất kể buồn cười bao nhiêu ta cũng sẽ không cười, nhất định sẽ nhịn được.
Ưng Hiên Dương: Không bằng như vậy đi, cung chủ, ngươi về dưỡng lão trước, bao giờ chúng ta có tin tức về con quỷ này, chắc chắn sẽ thông tri ngươi đầu tiên.
Mộ Lâm Giang: Được, nhớ phái thêm nhiều người một chút đấy!
Manh Manh: Thú thực là t càng đọc càng nghĩ tới friendzone…
Shikki: Tình bạn diệu kì =))))
Dải ngân hà rung động bao la hùng vĩ kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt, y nín thở lẳng lặng nhìn, cảm xúc mênh mông từ suy nghĩ trong lòng xao động hết lần này đến lần khác, như thích thú và ngưỡng mộ, như ghen ghét, như tán thưởng, lại như khát vọng muốn đứng sóng vai với hắn, vì không thể đích thân rút kiếm tham chiến mà hối hận không cam lòng.
Nhưng vào lúc này, thân hình Mộ Lâm Giang trên trời cao thoáng lảo đảo, linh lực tán đi, không chịu nổi sức nặng mà ngửa người ra, từ trên không trung im lặng ngã xuống, đâm thủng tầng suy nghĩ phức tạp kia của Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu thoáng chốc từ d*c vọng mãnh liệt tìm về hiện thực, y phục vàng tím đẹp đẽ quý giá của Mộ Lâm Giang bay múa trong gió, như một con bướm rách nát, bị trọng lực và gió kéo xuống, suy yếu rơi vào đám bụi vô cùng vô tận.
Diệp Vân Chu khẽ mở to hai mắt, hơi thở ngưng trệ, đôi chân lại hành động trước, nhảy lên giữa không trung tiếp được Mộ Lâm Giang đang rơi xuống.
Hắn vẫn còn run rẩy, bước chân Diệp Vân Chu nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, quỳ một gối xuống đỡ Mộ Lâm Giang dựa lên tay y, giật mình phát giác cánh tay đỡ sống lưng hắn đã bị hun nóng hầm hập. Đôi lông mày vểnh nhíu chặt lại, hai con ngươi lưu chuyển ánh sáng nhạt nhìn chằm chằm y, muốn nói gì đó, thanh âm lại nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Diệp Vân Chu giờ khắc này mới ý thức rõ ràng được rằng Mộ Lâm Giang thật sự mang thương nặng trong người, hắn có thể tranh cãi, xem thoại bản, dạy dỗ tiểu bối, ra tay ngoạn mục giải quyết kẻ địch, nhưng tính mạng hắn cũng chỉ còn dư lại không đến nửa năm, không chịu nổi một cơn bùng nổ tùy ý phóng khoáng như vậy được.
Sau lần này, hắn sẽ lại hao bao nhiêu thời gian đã vốn thừa chẳng có mấy đây?
“Vĩnh Trú Đăng…” Mộ Lâm Giang nắm lấy ống tay áo Diệp Vân Chu, gắng sức cất cao giọng, “Trong đèn, ta nhốt lại sợi tàn hồn cuối cùng, đưa cho Trình Cửu, bảo hắn truy vết những bộ phận còn lại…”
“Được, còn gì không?” Diệp Vân Chu hỏi.
Chương này thiếu một chút, mai bù _(:з”∠)_
Hiện tượng kinh điển lâu đời, một khi xuất hiện thì mãi mãi lưu truyền, dưới đây là vở kịch ngắn tới muộn: quỷ đè ↓
Ưng Hiên Dương: Chào ngài, cung chủ, có việc gì chúng ta có thể hỗ trợ không?
Mộ Lâm Giang: Ta muốn kể chuyện này, các ngươi tuyệt đối không được sợ hãi.
Ưng Hiên Dương: Chúng ta đã được (Minh Đồng) huấn luyện chuyên nghiệp, chúng ta sẽ không sợ hãi, xin mời ngài nói.
Mộ Lâm Giang: Mới vừa rồi ta bị quỷ đè!
Ưng Hiên Dương: Quỷ là vị nào, tại sao lại không sợ ngài?
Mộ Lâm Giang: Ai quản nó có sợ hay không chứ… Không phải là vị nào, quan trọng là nó dùng mặt Diệp công tử, là một dụ thụ vô cùng OOC!
Ân Tư: Diệp Vân Chu phiên bản ra tay nhanh chóng kéo người xuống nước.jpg
Mộ Lâm Giang: Nó không động thủ đánh người!
Ân Tư: Diệp Vân Chu phiên bản hùng hổ dọa dẫm có phải ngươi thích ta không.jpg
Mộ Lâm Giang: OOC đâu? Không có khí thế như vậy!
Ưng Hiên Dương: Diệp Vân Chu phiên bản cố ý làm nũng xin nghỉ.jpg
Mộ Lâm Giang: Là quỷ đấy! Quỷ nhập vào người biết không? Là thật sự bị nhập, không phải diễn, hiểu chưa?
Ưng Hiên Dương: Hiểu rồi, ngài nói tiếp đi.
Mộ Lâm Giang: Nó nằm chung một chỗ với ta, thừa dịp ta chưa chuẩn bị cứ như vậy lật người đè lên, không cho ta chạy, còn muốn phi lễ ta!
Ân Tư: *cười một pixel
Mộ Lâm Giang: Ngươi cười cái gì?
Ân Tư: Ta nhớ đến một chuyện rất vui.
Mộ Lâm Giang: Chuyện vui gì?
Ân Tư: Ta đi công tác lấy quỹ công du lịch.
Ưng Hiên Dương: =))))))))))))))
Mộ Lâm Giang: Ngươi lại cười cái gì?
Ưng Hiên Dương: Ta cũng đi công tác lấy quỹ công du lịch.
Mộ Lâm Giang: Các ngươi cùng làm một việc?
Ưng Hiên Dương: Đúng… Không không không, là đồng thời đi công tác.
Mộ Lâm Giang: Ta lặp lại lần nữa, ta không nói đùa!
Ưng Hiên Dương: Đúng đúng =))))))
Mộ Lâm Giang: Ê!
Ưng Hiên Dương: Chúng ta trở lại chuyện chính nhé, tên quỷ ngươi nói này, nó có đáng sợ không?
Mộ Lâm Giang: Vấn đề không phải ở chỗ nó có đáng sợ hay không, mà nó chính là cái kiểu người này, ừm… rất khó đoán, dốc sức làm nhân vật OOC, gia tăng lịch sử đen. Tuy rằng bị quỷ đè cũng có phần k1ch thích rất vi diệu, nhưng ta không thể chấp nhận hình tượng sai quá nhiều như vậy được…
Ân Tư: *cười hai pixel
Mộ Lâm Giang: Ngươi khinh người quá đáng ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!
Ân Tư: Ta lấy quỹ công du lịch rất phấn khởi.
Mộ Lâm Giang: Ngươi rõ ràng đang cười ta ngươi ngừng cũng chưa ngừng!
Ân Tư: Ta đã chịu huấn luyện nghiêm khắc, bất kể buồn cười bao nhiêu ta cũng sẽ không cười, nhất định sẽ nhịn được.
Ưng Hiên Dương: Không bằng như vậy đi, cung chủ, ngươi về dưỡng lão trước, bao giờ chúng ta có tin tức về con quỷ này, chắc chắn sẽ thông tri ngươi đầu tiên.
Mộ Lâm Giang: Được, nhớ phái thêm nhiều người một chút đấy!
Manh Manh: Thú thực là t càng đọc càng nghĩ tới friendzone…
Shikki: Tình bạn diệu kì =))))