Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 85

Chương 85
Editor: Qing Yun

“Chị Thiên Tầm, chị muốn giết em sao?” Tiểu Nghiên phục hồi tinh thần từ ảo cảnh, nằm dưới thân Sở Thiên Tầm, nó không giãy giụa, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, lặng lẽ hỏi: “Vì em là một con quái vật, nên chị muốn giết em à?”

Sở Thiên Tầm nhìn gương mặt non nớt mà trong trẻo kia, nghĩ đến những việc con bé đã làm, cô giận đến nghiến răng: “Tiểu Nghiên, em có biết mình đã làm sai chuyện gì không? Em có biết đầu độc giếng nước như vậy đã hại chết bao nhiêu người không?”

Con bé là một đứa trẻ rất đơn thuần, trong hoàn cảnh cực đoan rất dễ bị uốn thành hoàn toàn thiện hoặc hoàn toàn ác.

“Em đã thấy rồi,” Tiểu Nghiên cúi đầu, “rất nhiều người đã chết, cũng rất nhiều người trở thành quái vật giống em. Họ và người thân của họ đều rất đau khổ, đều khóc rất to. Em nghĩ có lẽ là do em sai rồi.”

“Nhưng chúng em không còn cách nào.” Trong mắt con bé ánh lên nét hoang mang, “chúng em là quái vật, không có tư cách sống trên thế giới này. A Hiểu nói trừ khi có thật nhiều đồng loại, mọi người cùng sống với nhau, như vậy sẽ không còn ai cho rằng chúng em là quái vật nữa. Chị Thiên Tầm, em biết bọn em sai rồi, nhưng có lẽ A Hiểu sẽ không chịu thay đổi, còn em thì không thể làm gì. Chị hãy giết em đi.”

“Em không phải quái vật, em cũng là một sinh mệnh giống như Tôi. Em có quyền sống trên thế giới này. Bất kể là ai, chỉ cần là một sinh mệnh thì không ai có quyền phủ định sự tồn tại của người đó. Em… chỉ là đã làm sai thôi.” Giọng Sở Thiên Tầm lộ ra một vẻ dịu dàng xưa nay chưa từng có, trong mắt chất chứa nỗi bi ai chính cô cũng không hay.

Đôi tay cô dính máu.

“Có lẽ một ngày nào đó, bất kể là những đứa trẻ như em, hay là con người, thánh đồ, thậm chí cả ma vật, tất cả đều có thể chung sống hòa bình dưới ánh mặt trời.”

Tiểu Nghiên bị viễn cảnh không tưởng ấy mê hoặc. Nhìn thanh trường đao đâm vào ngực mình, con bé dường như không cảm thấy đau, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Thật vậy sao?”

Bộ lông chim đen nhánh toàn thân con bé bỗng bốc cháy, sức nóng tỏa ra đẩy bật Sở Thiên Tầm. Trong biển lửa, hỏa điểu dang cánh, biến mất vào hư không.

“Nó đã dùng dược phẩm đánh lửa đặc biệt, thiêu cháy bản thân để trốn thoát.” Tân Tự Minh mặt không đổi sắc, đuổi tới từ phía sau.

Sở Thiên Tầm cúi đầu nhìn đôi tay dính máu của mình. Dù thế nào đi nữa, khi mũi đao đâm vào ngực đứa bé ấy, cô vẫn đã chần chừ một khắc.

Chính sự chần chừ đó đã tạo điều kiện cho con bé trốn thoát.

Ở không xa nơi đó, một chiến trường khác đang diễn ra. Chung Ly Hiểu sau khi uống thánh huyết đã khôi phục lại sức chiến đấu đỉnh cao, nhưng khi đối mặt với Diệp Bùi Thiên và Giang Tiểu Kiệt cùng lúc, anh ta vẫn không có chút sức phản kháng nào.

Giữa đồng cỏ hoang vu, mặt đất trải đầy tinh thể màu đen do những chất lỏng đen kịt kết băng lại. Chúng chính là dị năng của Chung Ly Hiểu, cũng là thứ đang duy trì sinh mệnh của anh ta.

Nhưng lần này, anh ta gặp phải khắc tinh của chính mình. Giang Tiểu Kiệt có năng lực đóng băng cực nhanh, lập tức khiến toàn bộ chất lỏng đen trên mặt đất đông cứng lại. Chung Ly Hiểu không thể điều khiển chúng tấn công, cũng không thể thu hồi về cơ thể.

Chẳng mấy chốc, anh ta bị lớp cát vàng hình thành bàn tay khổng lồ bắt được, nhấc bổng lên không trung.

Anh ta vùng vẫy dữ dội giữa không trung, mái tóc bạc rối tung, đôi mắt đỏ rực như phát cuồng: “Diệp Bùi Thiên! Cậu đúng là đồ phản bội! Cậu quên thù hận của chúng ta rồi sao? Quên cả lời hứa sẽ báo thù năm xưa rồi à?”

“Tôi chưa từng quên. Chính cậu mới là người đã quên hết tất cả.” Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu nhìn anh ta giữa không trung, “tôi vẫn nhớ rất rõ, trong căn phòng giam không thấy ánh mặt trời ấy, ngày nào cậu cũng an ủi tôi qua bức tường. Cậu bảo khi nào thoát ra được, chúng ta sẽ phơi nắng cả ngày, sẽ lên núi ăn thịt nướng, ra biển ăn hải sản, uống bia và say ngã trên bờ cát. Cậu còn bảo sẽ sống những ngày tốt nhất, ôm người con gái mình yêu và hát cho cô ấy nghe bài dân ca quê cậu.”

Chung Ly Hiểu bắt đầu chững lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang. Anh ta dường như nhớ ra, ký ức quay về khoảng thời gian xa xôi trước kia, lúc còn bị giam giữ trong căn ngục tối ẩm thấp. Mỗi đêm, anh ta ngồi trên giường mang theo xiềng xích, tựa vào bức tường lạnh lẽo, cùng người anh em bên kia bức tường an ủi và tiếp sức cho nhau.

Khi đó tuy hoàn cảnh khắc nghiệt, nhưng trong lòng họ vẫn giữ được chút hy vọng, vẫn còn trái tim thuộc về con người.

Tiếng của Diệp Bùi Thiên vẫn tiếp tục truyền đến:

“Giờ cậu đã tự do, cậu còn nhớ mình từng nói những gì không? Cậu có từng thử làm lại điều gì trong đó chưa? Cậu đã quên hết rồi. Trong lòng cậu chỉ còn lại sự thù hận méo mó. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại nỗi căm hận cũ, rồi trút nó lên người vô tội. Cậu đã sống thành chính kẻ mà cậu từng hận nhất.”

Chung Ly Hiểu đột nhiên yên lặng, sát khí quanh người cũng tan biến. Anh ta cúi đầu, môi khẽ mấp máy như đang tự nói với mình:

“Bùi Thiên… thật ra tôi rất hận cậu.” Giọng anh ta như vọng từ hư vô, “lẽ ra tôi đã nên chết từ lâu rồi. Nhưng vì có thứ gọi là thánh huyết, tôi bị ép tiêm máu người khác vào cơ thể, bị bắt buộc phải sống trong đau khổ, mãi không được giải thoát.”

Ánh mắt anh ta rơi xuống đám tinh thể đen đóng băng dưới đất, “tôi hận cậu, cũng ghen tị với cậu. Tôi cứ tưởng cậu còn thê thảm hơn tôi, nhưng không ngờ cậu lại sống hạnh phúc đến vậy. Rõ ràng chúng ta trải qua những điều giống nhau, vậy mà cậu chưa từng thay đổi. Cậu có bạn bè, có người yêu quý. Vì sao cậu vẫn có thể sống dưới ánh mặt trời, có được tất cả những thứ tôi khao khát mà không bao giờ có được?”

“Cũng tốt, cuối cùng được chết trong tay cậu.” Anh ta nhắm mắt lại, “có lẽ đây là chút thương xót cuối cùng trời cao dành cho tôi.”

Diệp Bùi Thiên siết chặt tay, cát vàng từ từ dâng lên, chuẩn bị bao phủ khuôn mặt xinh đẹp của Chung Ly Hiểu.

Anh đang giết một con người, cũng là đang chôn vùi chính bản thân mình trong quá khứ.

Bỗng nhiên một con hỏa điểu bùng cháy lao xuống từ không trung, chắn giữa tầm mắt và dòng cát. Biển lửa bùng lên rồi tắt ngấm, mang theo người bị bắt đi.

“Chết tiệt, lại để bọn họ chạy thoát!” Giang Tiểu Kiệt giận dữ.

“Chắc chưa đi xa, chúng ta đuổi theo. Lần này nhất định không để bọn họ thoát.” Tân Tự Minh và Sở Thiên Tầm lập tức đuổi theo. Tân Tự Minh tập trung tinh thần, thi triển dị năng lần theo dấu vết của Tiểu Nghiên.

***

Trong một khe núi hẻo lánh, giữa làn sương mù, một con hỏa điểu rực cháy xuất hiện, ôm một người ném xuống dòng suối. Chính nó cũng rơi bịch xuống bãi đá ven suối, ngọn lửa tắt lịm, chỉ còn khói nhẹ lượn lờ quanh thân thể nửa cháy đen. Đôi cánh khẽ động, rồi bất động hoàn toàn.

Lâu thật lâu sau, Chung Ly Hiểu đứng dậy từ dòng suối lạnh buốt, bước chân ướt sũng lê đến bên bờ. Anh ta đã mất rất nhiều máu đen duy trì cơ thể trong trận chiến. Dược hiệu của thánh huyết trong người đang dần tan biến. Cơ thể anh ta bắt đầu lão hóa nhanh chóng. Có lẽ rồi sẽ phải dùng đến lọ thánh huyết cuối cùng để duy trì sự sống.

Nhưng bỗng dưng, anh ta không còn chút thiết tha nào với sự sống. Chậm rãi bước đến bên thân thể cháy đen, anh ta dùng chân đá nhẹ. Một ít tro rơi xuống đất, nhưng cơ thể ấy vẫn không động đậy.

“Chết rồi sao?” Chung Ly Hiểu lẩm bẩm, “thật là, lại chỉ còn mình mình.”

Người chết anh ta thấy nhiều rồi, cái xác này cũng chẳng khác biệt.

Anh ta lê bước đi về phía trước.

Không biết đã đi bao xa, không nhịn được quay đầu nhìn lại, cái bóng đen từng luôn đi sau lưng mình không còn nữa. Bên người vắng lặng, núi rừng im ắng, không còn tiếng thiếu nữ trò chuyện, chỉ còn tiếng suối róc rách chảy, một người màu đen cuộn tròn trên bãi đá cuội ở bờ suối.

Con bé không nhúc nhích.

Chung Ly Hiểu không biết mình kéo cái cơ thể già cả quay lại từ khi nào. Khi anh ta hoàn hồn thì đã đứng bên thân thể cháy đen đó rất lâu.

   

Anh ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa gương mặt đen nhánh, lấy trong lòng ra lọ thánh huyết cuối cùng, cạy miệng Tiểu Nghiên ra, rót vào không sót lấy một giọt.

***

Khi Tiểu Nghiên mở mắt, trên đỉnh đầu là bầu trời đêm đen thẫm và đầy sao lấp lánh.

Đêm Xuân, vạn vật sinh sôi, côn trùng râm ran, chim hót, suối róc rách.

Ký ức từ từ trở lại. Con bé nhớ rằng vào khoảnh khắc cuối cùng, nó đã tự thiêu mình, trên lông chim luôn bôi sẵn một loại dược liệu đặc biệt, khi lâm nguy sẽ bùng cháy dữ dội, tạo cơ hội trốn thoát.

Nhưng nó nghĩ rằng mình cũng đã bỏ mạng trong ngọn lửa đó.

Con bé sờ lên ngực,vết thương nơi đó không còn sâu nữa, đang dần liền lại. Nó ngơ ngác ngồi dậy, một lọ thánh huyết trống không lăn từ người rơi xuống mặt đất, va phải một người đang nằm bên cạnh.

Trong bóng tối, Chung Ly Hiểu nằm đó, cơ thể đã hoàn toàn già cỗi, làn da nhăn nheo mục rữa, bốc lên mùi tử khí.

Anh ta trông như xác chết nghìn năm dưới lòng đất, hoàn toàn không còn dáng vẻ của con người. Nếu không phải đôi mắt vẫn hé mở, thỉnh thoảng động đậy, không ai biết đây là một sinh mạng vẫn còn tồn tại.

“A Hiểu!” Tiểu Nghiên luống cuống bò tới bên anh ta, “sao anh lại thành ra thế này? Mau uống thánh huyết đi! thánh huyết đâu rồi?”

Con bé cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi, nhưng rồi chỉ có thể nhẹ nhàng đỡ anh ta dậy, sợ chỉ cần động một chút không khéo, thân thể này sẽ tan biến mất.

“Anh đã đưa lọ thánh huyết cuối cùng cho em sao? Vậy còn anh thì sao? Em không cần! Hu hu, không cần như vậy…”

   

A Hiểu mở to đôi mắt vẩn đục, nhìn lên bầu trời phía trên, nơi những vì sao lấp lánh như vụn sáng rải khắp vòm trời.

Tiểu Nghiên nghẹn ngào gật đầu lia lịa. Trong lòng con bé hoảng loạn, cảm thấy người đang nằm trên đôi cánh kia mỗi lúc một nhẹ bẫng hơn.

“Anh không thích cậu ta,” Chung Ly Hiểu nhẹ giọng nói, “cậu ta không nên vì lý tưởng của mình mà để Yến chết ngay dưới chân. May mắn là anh không giống cậu ta.”

“Không! Không phải vậy! Anh không được chết, A Hiểu! Anh phải sống! Sẽ có một ngày, thế giới này thay đổi, nó sẽ chấp nhận chúng ta. Chúng ta cùng nhau sống tới ngày đó!”

“Thế giới như vậy, thật sự sẽ tồn tại sao?” Chung Ly Hiểu cười khổ. “Dù có, người như anh cũng không xứng sống ở nơi đó. Đừng khóc, đối với anh cái chết là một sự giải thoát.”

“Anh vẫn còn nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng mặc kệ. Em phải sống, sống thật tốt, sống thay cả phần của anh, sống hạnh phúc hơn một chút.”

“A Hiểu? A Hiểu!”

Tiếng gọi đầy bi thương của Tiểu Nghiên vang vọng giữa khe núi hẹp, nhưng người mà nó gọi đã không còn ở đó nữa.

Đám người Sở Thiên Tầm nghe tiếng chạy tới, chỉ thấy giữa đêm đen núi Xuân, bên dòng suối, một thiếu nữ quỳ sụp khóc nức nở.

Thi thể trong đôi cánh đen dần dần phân rã, chỉ còn lại một đống tro trắng nhợt.

Gió đêm thổi qua, như muốn cuốn đi cả đống tro ấy.

   

Thiếu nữ nức nở thu lại đôi cánh, ôm lấy những tàn tro màu trắng ấy rồi cùng chính mình biến mất vào không gian chỉ thuộc về nó.

***

Sau khi tiêu diệt kẻ địch và trở lại trấn Bắc, trong lòng Diệp Bùi Thiên nặng trĩu. Suốt dọc đường, anh không nói lấy một lời.

Sở Thiên Tầm nắm tay anh, lặng lẽ làm bạn bên anh. Có những vết thương trong lòng chỉ có thể tự mình tiêu hóa. 

Ở bên nhau lúc này là sự an ủi tốt nhất.

Cục diện ở trấn Bắc cơ bản đã ổn định. Nước giếng bị nhiễm máu đen nhưng nồng độ không quá cao, nhiều cư dân vẫn tự chống chịu được. Nhờ thuốc men kịp thời và đầy đủ, đại họa vốn có thể khiến cả thành diệt vong cuối cùng cũng được khống chế. Số người chết và bị ma hóa được giữ ở mức thấp nhất có thể.

Tại căn cứ, bác sĩ Chung dường như đã thức trắng cả đêm, nhưng gương mặt anh ấy lại ánh lên vẻ phấn khích.

“Đi theo tôi, tôi có cái này muốn cho mọi người xem.”

Chung Hồng Phi dẫn cả nhóm đến trước kính hiển vi quang học, màn hình chiếu một mẫu máu.

Vị bác sĩ xưa nay luôn điềm đạm nay lại mang theo sự hưng phấn khó giấu, anh ấy đưa ra một phiến kính mỏng, nói với Diệp Bùi Thiên: “Phiền anh nhỏ một giọt máu lên đây.”

Diệp Bùi Thiên trích một giọt máu đỏ thẫm trên ngón tay lên phiến kính. Chung Hồng Phi vận dụng dị năng trị liệu cấp cao phát sáng trắng, cẩn thận làm loãng giọt máu bằng nước cất, rồi chế thành một mẫu để quan sát dưới kính hiển vi.

Anh ấy cẩn thận nó lên giá, điều chỉnh độ phóng đại rồi mời mọi người cùng quan sát.

Trên màn hình có thể thấy rõ những tế bào hồng cầu hình tròn dẹt đang sống động phân chia, một thành hai, hai thành bốn…

“Cái này là gì vậy?” Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu kinh ngạc.

Anh có năng lực tái sinh cực mạnh, nhưng một khi máu rời khỏi cơ thể thì hoạt tính sẽ rất nhanh suy giảm. Máu của anh được xem là thuốc đặc hiệu, dù là bạch cầu hay hồng cầu tách riêng đều có khả năng trị liệu mạnh mẽ. Nhưng nếu bị pha loãng bởi dung môi khác, hiệu quả sẽ giảm rõ rệt. Đây chính là một trong những điều khiến anh đau đầu nhất.

Những điều này anh biết đều là nhờ Thần Ái nhiều lần nghiên cứu và thử nghiệm.

Vậy mà hiện tại, giọt máu đã rời cơ thể một thời gian, lại còn bị pha loãng mà vẫn giữ được sức sống, thậm chí còn đang tiếp tục phân bào?

“Tôi đã nghĩ về điều này cả đêm. Máu của anh có năng lực chữa lành mạnh như vậy, nếu có thể được sử dụng rộng rãi thì chẳng khác nào phúc của nhân loại.” Chung Hồng Phi xoa tay đầy phấn khích. “Tôi chỉ nghĩ nếu có thể giữ lại sức sống của chúng sau khi rời cơ thể, thậm chí bị pha loãng…”

Anh ấy làm lại động tác vừa rồi. “Tôi cứ nghĩ mãi, làm sao để dù đã bị pha loãng, máu vẫn giữ được khả năng phân bào mạnh mẽ và năng lực tái sinh, từ đó duy trì hiệu quả trị liệu. Trong lúc thử nghiệm, tôi vô tình dùng chút dị năng của mình. Mọi người biết tôi là trị liệu giả cấp tám, có năng lực tái sinh sinh thể. Có lẽ vì vậy mà khi tôi vận dụng dị năng lên máu đã pha loãng, hiệu quả thật sự có sự khác biệt.”

“Thật vậy sao? Bác sĩ Chung, chuyện này khả thi thật à?” Sở Thiên Tầm mừng rỡ, chộp lấy tay anh ấy: “Ý anh là, có thể nhân bản thánh huyết hàng loạt sao?”

“Dĩ nhiên, đây mới chỉ là phỏng đoán bước đầu. Còn cần thời gian dài thực nghiệm mới chứng thực được.” Chung Hồng Phi cũng phấn khích không kém, “hiện tại năng lực của tôi chưa đủ, nhưng nếu thăng lên cấp chín, cấp mười, tôi có lòng tin có thể thành công. Nếu mọi người đồng ý, từ tháng sau tôi sẽ chuyển về Xuân thành định cư, dốc toàn lực triển khai nghiên cứu này.”

“Chúng tôi đồng ý, tất nhiên là đồng ý!”

Sở Thiên Tầm xúc động quay đầu nhìn về phía Diệp Bùi Thiên. Trong ánh mắt họ là sự nhẹ nhõm và vui sướng.

Dù tốn bao lâu thời gian, chỉ cần có thể sản xuất thánh huyết hàng loạt thì không chỉ là cứu rỗi nhân loại, mà với Diệp Bùi Thiên, đó còn là một sự giải thoát, từ nay không còn bị ai dòm ngó, có thể sống tự do.

Cho dù bây giờ điều đó mới chỉ là ý tưởng, còn cách hiện thực rất xa, nhưng nó đã là một tia hy vọng, một hy vọng khiến người ta vui sướng.

Trái ngược với sự vui mừng ấy, không khí trong căn cứ của giáo hội Sáng Thế lại nặng nề. Khổng Hạo Ba và Cố Chính Thanh đang tranh cãi căng thẳng.

Khổng Hạo Ba là cánh tay phải do Cố Chính Thanh một tay bồi dưỡng, luôn trung thành, nghe lời, chiến lực mạnh mẽ, từ lâu được xem là thanh đao sắc bén nhất của anh ta. Nhưng giờ đây, thanh đao ấy lại quay đầu phản chủ, tranh cãi gay gắt.

“Hội trưởng, tôi không tin, không tin anh lại làm chuyện như vậy. Người khác đang hy sinh để cứu người dân, còn giáo hội Sáng Thế chúng ta lại làm những chuyện bỉ ổi như bán đứng đồng loại!” Anh ấy thất vọng tột cùng. Người trước mặt từng là người anh ấy kính trọng và sùng bái nhất.

Khi Lâm Phi lộ thân phận ở trấn Bắc và hy sinh thân mình cứu người, Khổng Hạo Ba đã chết lặng.

Anh ấy nhớ lại lúc mình xông vào sa mạc thách đấu với “Đế vương Cát vàng”, rồi sau khi thất bại lại được Nhân ma Diệp Bùi Thiên – người mang danh giết người không chớp mắt ấy dễ dàng tha mạng. Ở huyện Bạch Mã họ trùng hợp gặp lại nhau, được cứu mạng ở thôn Tiểu Chu trong lúc gặp nguy hiểm, mỗi việc ấy đều nói rõ cái danh Nhân Ma hoàn toàn là bị người khác bôi nhọ mà thanh.

Sau khi bình tĩnh lại, anh ấy bắt đầu tích cực tham gia cứu trợ dân chúng, nhưng lại bị hội trưởng kiếm cớ điều đi khỏi trấn Bắc. Đến hôm nay khi nghe tin xảy ra chuyện, anh ấy mới hiểu được lý do thực sự nên mới đến tìm Cố Chính Thanh lý luận.

“Hạo Ba, chú ý thái độ của cậu khi nói chuyện!” Cố Chính Thanh cau mày, “Cậu quá chính trực, quá ngây ngô. Trong xã hội hiện tại, điều đó không phải là tốt. Tôi là hội trưởng, tôi phải suy xét cho toàn cục, cả Giáo hội và tương lai nhân loại. Sao có thể đặt tình cảm cá nhân lên hàng đầu?”

Khổng Hạo Ba lắc đầu: “Dù lý do gì, nếu đánh mất tình người, thông đồng với Thần Ái để làm những chuyện chẳng khác gì chúng thì chúng ta có khác gì bọn chúng đâu?”

“Khổng Hạo Ba!” Cố Chính Thanh đập mạnh xuống bàn: “Cậu quên rồi à? Bao nhiêu năm qua là ai đã che chở, bồi dưỡng cậu, để cậu được yên tâm tu luyện, trưởng thành như hôm nay? Cậu đừng nói nữa, cút ra ngoài cho tôi!”

Khổng Hạo Ba đỏ bừng mặt, siết chặt nắm tay, đứng trơ ra không chịu đi.

Đúng lúc đó, cửa phòng họp bị đẩy mạnh. Một chiến sĩ thở d ốc chạy vào: “Hội trưởng! Không ổn rồi! Quân đội Thần Ái từ băng nguyên tràn ra, toàn là những quái vật cao mấy chục mét! Chỉ trong thời gian ngắn đã phá tan pháo đài Phổ La, tuyến phòng thủ cuối cùng ở băng nguyên! Bây giờ chúng đang tiến thẳng tới thành Từ Dương! Thành chủ Ôn Đồng Tế vừa phát đi tín hiệu cầu viện khẩn cấp!”