Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 84

Chương 84
Editor: Qing Yun

Sau khi người của Sáng Thế và Từ Dương chật vật bại lui, những thành chủ lớn nhỏ đang theo dõi cũng lặng lẽ rời khỏi trấn Bắc. Thậm chí có người còn thử thăm dò, đưa ra cành ô liu, bày tỏ thiện ý muốn tạo dựng mối quan hệ, tượng trưng mà lên tiếng phê phán cách hành xử bất công, lòng dạ khó lường của Cố Chính Thanh.

Khi rời khỏi Đông thành, Hàn Hữu Minh dẫn vợ cùng nhau đến gặp Diệp Bùi Thiên, đồng thời mang tới cho họ một lượng lớn nước tinh khiết.

“Hữu Minh là thánh đồ hệ thủy, đây là nước do anh ấy dùng dị năng ngưng kết tạo thành. Các bạn uống cái này sẽ an toàn hơn.” Mục Giai nắm tay Sở Thiên Tầm. Người cô ấy vẫn còn hơi yếu, bàn tay lạnh buốt, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, lộ ra sự cảm kích và thân thiết xuất phát từ đáy lòng.

Hàn Hữu Minh không nói nhiều lời cảm ơn, chỉ nói: “Tương lai nếu có việc gì cần, anh cứ nói một tiếng, Hàn Hữu Minh tôi tuyệt đối không hai lời.”

Túc Văn Quang cũng dẫn theo đội ngũ đến gặp Diệp Bùi Thiên. Anh ấy giơ tay bắt tay với Diệp Bùi Thiên: “Anh Diệp, tôi ở xa, không thể không quay về sớm. Tôi đã hẹn với Tiểu Kiệt rồi, chờ các anh em xong xuôi việc bên này, đến cánh đồng tuyết chỗ chúng ta làm khách. Ở đó có một con ma vật cực kỳ khó đối phó, chờ anh đến, anh em ta cùng phối hợp một phen.”

Sau khi nhận được sự đồng ý của Diệp Bùi Thiên, anh ấy cười sảng khoái rồi rời đi.

Con người vốn là loài sinh vật bản năng biết chọn lợi tránh hại. Nếu hôm nay Diệp Bùi Thiên chỉ là một kẻ yếu đuối, không người thân thích, thì kết cục của anh chỉ có thể là bị bầy sói xé xác, chẳng còn đường sống. Những người lúc này tỏ ra thân thiện kia, tuyệt đối không thể dễ dàng thay đổi thái độ như vậy, nhưng lại vẫn từ bỏ làm khó dễ anh, lại còn tỏ ra thiện ý.

Rốt cuộc, chính là anh đã dùng thực lực của mình để đứng vững, lại dùng tấm lòng chân thành kết giao bạn bè. Cuối cùng, nhờ vào một lần ban ơn vô tư cho mọi người mà bước đầu làm thay đổi ấn tượng của họ về Nhân Ma.

Tay của Sở Thiên Tầm bị Diệp Bùi Thiên nắm lấy từ đầu đến cuối. Bàn tay to lớn bao trọn lấy tay cô, liên tục vuốt v e, ngày càng nóng như cháy bỏng. Anh dường như đang cố gắng kiềm chế bản thân, để không vô ý mà siết mạnh khiến cô đau.

Sở Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt người đàn ông kia ánh lên vẻ cay đắng vụn vỡ, còn có cảm động dâng trào không dứt. Những cảm xúc đan xen, chằng chịt ấy, chỉ có mình cô mới hiểu được.

Cô biết rõ, dưới vẻ bình tĩnh như mặt hồ kia của Diệp Bùi Thiên, là bao nhiêu cơn sóng cuộn trào mãnh liệt.

Hành trình anh đi tới hôm nay đâu dễ dàng gì, Sở Thiên Tầm thật sự đau lòng cho anh. Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, cô thật muốn ôm anh một cái, hôn lên khuôn mặt ấy.

Cô từng tận mắt chứng kiến người đàn ông này không biết khóc, cũng chẳng biết cười, thậm chí lời nói cũng chẳng được mấy câu.

Khi ấy, anh tách biệt với mọi người, cô độc và cứng cỏi, gầy gò như gỗ khô, dùng lối sống phi nhân để hành hạ chính mình.

Còn bây giờ, anh không chỉ biết cười, biết khóc, còn sống một cuộc đời tinh tế và đẹp đẽ. Có đôi lúc, anh rất biết cách làm bạn trai, luôn mang đến cho cô những bất ngờ nhỏ. Phần lớn thời gian lại bị cô trêu chọc đến đỏ cả mặt, một người đàn ông chân thật, dịu dàng đến mức khiến người ta đau lòng.

Khi nguy cơ rút lui, bốn phía đã yên ổn trở lại, Tân Tự Minh lên tiếng nói ra phát hiện của mình.

“Tôi phát hiện Chung Ly Hiểu và những người của hắn đang ẩn náu ở vùng ngoại ô phía tây bắc. Bé gái kia có phạm vi dò xét tinh thần lực không rộng bằng tôi nên bị tôi phát hiện ra, nhưng hiện tại nó vẫn chưa phát hiện tôi.”

Giang Tiểu Kiệt tức giận bùng lên: “Gây chuyện hết lần này tới lần khác. Lần này, nhất định phải trừ khử cả hai người bọn họ.”

Tân Tự Minh nói: “Chung Ly Hiểu thì tạm được, phiền nhất là Tiểu Quyên. Tuy cấp độ của nó không cao, nhưng năng lực không gian của nó rất tiện cho việc chạy trốn, rất khó bắt được. Trừ phi…” Tân Tự Minh nhúng tay vào nước, vẽ trên mặt bàn một hình chim và một hình người.

“Trừ phi có người tiến vào không gian của nó, giữ chân nó. Những người khác sẽ nhân cơ hội ngăn chặn Chung Ly Hiểu.” Sở Thiên Tầm dùng ngón tay khoanh tròn trên vết nước hình chim, cắt ngang lời anh ta. “Anh Tân, tôi có thể phối hợp vụ này với anh. Tôi từng giao thủ với con nhỏ nên khá hiểu dị năng của nó.”

Tân Tự Minh hơi ngẩn ra. Anh ta luôn tự nhận là người lý trí, tư duy logic chặt chẽ.

Nhưng mỗi lần gặp Sở Thiên Tầm, anh ta thường có cảm giác suy nghĩ bị rối loạn. Rõ ràng chưa tiếp xúc nhiều, nhưng cô lại như thể rất quen thuộc với anh ta. Quen đến mức cả những thói quen chiến lược chiến thuật của anh ta, cô đều có thể lĩnh hội ăn ý như là một chiến hữu từng vào sinh ra tử nhiều năm.

Trên con đường đi đến phía tây, Diệp Bùi Thiên hỏi cô: “Em chắc chắn chứ Thiên Tầm?”

“Em chắc chắn. Em từng phá vỡ không gian đó từ bên ngoài, lần này tuy là phải xâm nhập từ bên trong, nhưng có anh Tân hỗ trợ, chắc chắn không có vấn đề.”

Nhưng Diệp Bùi Thiên vẫn nhìn cô chăm chú.

Sở Thiên Tầm rũ mi mắt: “Em hiểu ý anh. Em thực sự không nỡ ra tay với đứa bé đó. Nhưng lần này nó đã vượt qua giới hạn của em… em sẽ không mềm lòng nữa.”

“Còn anh thì sao?” Cô ngước mắt nhìn Diệp Bùi Thiên. Cô biết Chung Ly Hiểu từng là bạn anh.

Diệp Bùi Thiên im lặng đi cùng cô suốt một đoạn đường dài, cuối cùng thấp giọng nói:

“A Hiểu… giống như một phiên bản khác của anh. Cậu ta đã đi sai đường, vượt giới hạn, đánh mất cơ hội quay đầu.”

Mặt trời lặn phía tây khu rừng, thế giới bước vào thời khắc giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.

Trong một hang động ẩn nấp, Chung Ly Hiểu nhìn về chân trời xa xa, dõi theo tia sáng vàng cuối cùng của hoàng hôn biến mất sau đỉnh núi.

Anh ta nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Lại thất bại, dường như cậu ta thật sự được thần linh chiếu cố, còn anh mãi mãi là kẻ bị bỏ rơi.”

Đáp lại anh ta là tiếng lật trang sách lạo xạo. Tiểu Nghiên nằm rạp trên thảm cỏ, chăm chú lật một quyển sách, căn bản không để ý đến lời anh ta.

“Sao gần đây em đột nhiên thích đọc sách vậy?” Chung Ly Hiểu cau mày khó chịu, “đọc cái gì thế?”

Anh ta nói xong câu đó liền dựa vào vách đá trong huyệt động ho khan kịch liệt.

Tiểu Nghiên cúi đầu, lặng lẽ dùng cánh vuốt v e bìa quyển sách có hình vẽ vị hoàng tử được phủ nhũ vàng. Vị hoàng tử ấy có mái tóc óng ánh như ánh kim, gương mặt cũng rất xinh đẹp.

“A Hiểu, thánh huyết chỉ còn lại hai giọt cuối cùng. Trước khi tìm được thánh huyết mới, anh đừng hành động nữa. Em thật sự sợ cơ thể của anh không chịu nổi.”

“Không chịu nổi? Lệ Thành Chu còn sống, người của Thần Ái vẫn sống. Bao nhiêu kẻ anh căm ghét vẫn sống vui vẻ trên thế giới này, sao anh có thể không chịu nổi? Nếu không có thánh huyết, vậy thì đương nhiên phải lấy từ Diệp Bùi Thiên.” Giọng anh ta khô khốc và tối tăm, như quỷ dữ đến từ địa phủ.

“Tôi đã đến, cậu muốn lấy từ tôi thế nào?” Giọng Diệp Bùi Thiên đột ngột vang lên ngoài cửa động.

Chung Ly Hiểu giật mình kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, dưới chân anh ta đã xuất hiện một vòng xích sắt đỏ như máu. Ánh sáng trắng phát ra từ trong vòng sáng, một bàn tay vươn ra chộp lấy chân anh ta, kéo mạnh anh ta vào trong kết giới nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng.

Tiểu Nghiên hốt hoảng kêu lên, đang định vận dụng dị năng truy tung thì một cặp dao đen sắc lạnh đã lao thẳng vào từ ngoài động, ép sát nó.

Đôi cánh to mở rộng giữa không trung, Tiểu Nghiên cấp tốc lùi lại. Cùng lúc đó, không gian vặn vẹo đen như mực bao phủ lấy Sở Thiên Tầm vừa nhảy vào huyệt động.

Sở Thiên Tầm phát hiện mình đã bước vào một thế giới đen đặc. Nơi đây vô cùng hoang vu, không có lấy một bóng cây hay ngọn cỏ, càng không có âm thanh. Thế giới yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ toàn một màu đen vô tận. Bầu trời như bị phủ bởi một tấm vải đen khổng lồ, không sao, không trăng, không một tia sáng. Chỉ có một đôi mắt đỏ như máu treo lơ lửng giữa không trung.

Đôi mắt đỏ ấy vẫn không rời khỏi Sở Thiên Tầm, lặng lẽ chuyển động theo từng bước chân cô.

“Thiên Tầm tỷ, đây là thế giới thuộc về em. Tuy chị từng phá được kết giới của em từ bên ngoài, nhưng một khi đã bước vào, với cấp bậc hiện tại, chị không thể thoát ra được.”

“Tiểu Nghiên.” Sở Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ quỷ dị giữa bầu trời đen.

Trên nền trời đen, mơ hồ hiện lên một đồ đằng trắng, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, đối đầu cùng ánh nhìn của đôi mắt đỏ ấy.

Đôi mắt đỏ run rẩy, rồi chậm rãi khép lại.

Sở Thiên Tầm biết, đó là Tân Tự Minh ở ngoài không gian đã tung ra đòn công kích tinh thần.

Nhưng vì Tiểu Nghiên đã trốn vào không gian riêng, người bên ngoài không thể tìm thấy bản thể của con bé, chỉ có Sở Thiên Tầm ở bên trong mới có cơ hội phá vỡ kết giới.

Sở Thiên Tầm chậm rãi bước đi trên vùng đất đen kịt vô tận, vừa tìm kiếm bản thể của Tiểu Nghiên, vừa dò manh mối để phá vỡ kết giới. Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một bé gái. Tuy chỉ từng thấy Tiểu Nghiên khi đã nửa ma hóa, nhưng cô vẫn lập tức nhận ra đó chính là Tiểu Nghiên.

Dưới ảnh hưởng từ tinh thần lực của Tân Tự Minh, thế giới nội tâm của Tiểu Nghiên đã vô thức phản chiếu lại hình ảnh thật của chính mình. Cô bé Tiểu Nghiên ấy chân trần, chạy băng băng về phía trước. Sở Thiên Tầm lập tức đuổi theo.

Mặt đất dần thay đổi, không còn hoang vu mà bắt đầu mọc lên hoa cỏ, có cây xanh, hai bên đường là những cửa hàng san sát, tiếng người rộn ràng. Trẻ con tụ tập thành nhóm chạy băng qua những con phố lát đá. Ánh nắng chan hòa tràn ngập khắp nhân gian.

Đây là thời điểm trước khi ma chủng giáng xuống nhân gian.

“Tiểu Nghiên, tới đây nào, bà cho con kẹo này.” Bà cụ bán tạp hóa bên đường vẫy tay gọi.

“Ôi chao, Nữu Nữu đáng yêu quá, khi nào chơi mệt thì sang nhà thím uống chè đậu xanh nhé.” Một thím quen biết bước tới, thuận tay nhéo nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của con bé.

   

Ông chủ tiệm kim khí ngồi trên ghế tre trước cửa phe phẩy quạt: “Con bé này là đứa xinh nhất làng ta, bảo sao tụi con trai cứ thích chơi với nó.”

“Tiểu Nghiên, nhanh lên, bọn tớ đang đợi chơi trốn tìm nè!” Lũ bạn nhỏ gọi cô bé. Tiểu Nghiên cười tươi rói, reo hò vui vẻ rồi chạy ùa về phía các bạn.

Sở Thiên Tầm dừng bước ở đầu ngõ, nơi đây chính là thôn Tiểu Chu trước khi ma chủng giáng xuống. Cô gần như không nỡ nhìn tiếp, vì quá khứ vui vẻ bao nhiêu thì hiện thực phía sau càng thê lương bấy nhiêu.

Ánh trăng xanh lục xuất hiện giữa bầu trời, ma chủng từ trên cao rơi xuống, ma vật bắt đầu hoành hành trong thôn.

Thần Ái xuất hiện, như vị cứu thế giết sạch ma vật, thể hiện thần tích. Từ đó, dân làng bắt đầu điên cuồng thờ phụng thần, dựng miếu xây đền, ngày ngày cầu nguyện. Họ thậm chí coi việc dâng con mình cho thần là điều vinh dự.

Thời kỳ cổ tích ngắn ngủi nhanh chóng tan biến. Thần Ái rời đi, để lại vô số nửa người nửa ma. Lúc này dân làng mới nhận ra mình bị lừa. Họ nổi giận, phá hủy thần điện, đập đổ tượng thần, tàn phá phòng thí nghiệm. Nhưng cơn giận ấy không thể cứu vãn điều gì.

Trời tối, mưa bắt đầu rơi. Trên con đường quen thuộc, một sinh vật mặt người mình chim chậm rãi bước đi trong màn mưa xối xả, lông chim đen nhánh ướt sũng.

Cánh cửa nhà bên đường mở hé: “Là Tiểu Nghiên.” Giọng một người bạn nhỏ quen thuộc vang lên.

Cậu bé lập tức bị người trong nhà kéo vào, cửa đóng sầm lại.

“Đừng để ý đến nó, nó đã là quái vật rồi.” Một giọng nói vọng ra từ trong nhà.

Bà cụ bán tạp hóa trước kia luôn hiền hậu, nay ánh mắt âm trầm, trốn sau rèm nhìn trộm cô bé. Khi ánh mắt Tiểu Nghiên vừa chuyển sang, rèm cửa lập tức bị kéo lại.

Con bé bước thấp bước cao đến trước cửa nhà mình, gõ cửa rất lâu, nhưng bên trong hoàn toàn yên lặng. Bố mẹ, chị gái, em trai, dường như không còn ai ở đó. Cánh cửa ấy mãi mãi không mở.

“Đi thôi, đi về cùng anh. Em đã không còn thuộc về nơi này nữa.”

Một thanh niên trẻ tuổi che ô xuất hiện ở đầu ngõ. Anh ta có mái tóc trắng ánh bạch kim sáng rực, gương mặt hoàn mỹ đến mức không giống người thường.

Anh ta vươn tay ra che mưa gió cho Tiểu Nghiên, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cánh con bé.

“Anh A Hiểu, bọn họ đều nói em là quái vật. Em không phải quái vật, rõ ràng em là người, em thật sự vẫn là người. Hu hu hu.”

“Đừng khóc. Bọn họ nói chúng ta là quái vật là vì chúng ta quá ít người. Đợi anh khiến tất cả mọi người đều biến thành đồng loại của chúng ta, khi đó chúng ta sẽ là người, còn bọn họ mới là quái vật.” A Hiểu cười, nụ cười của anh ta xinh đẹp đến mức trong đêm mưa đen đặc cũng phủ lên một tầng ánh sáng, “có thật nhiều đồng bọn, em vui không?”

“Thật sao? Thật sự sẽ có rất nhiều đồng bọn sao?” Tiểu Nghiên ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Thật đấy, anh hề với em, nhất định sẽ có một thành trấn thuộc về chúng ta, nơi đó tất cả đều là đồng bọn của chúng ta.” A Hiểu vươn tay, máu đen từ cổ tay trắng như tuyết chảy xuống, rơi xuống mặt đất, hòa lẫn vào nước mưa. Cả thế giới bị làn nước đen ấy bao phủ.

Trên bầu trời, con mắt đang nhắm kia đột nhiên chảy xuống một giọt huyết lệ thật dài.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, đường phố nứt ra thành những khe hở. Nước mưa như cuồng phong tràn ngược khắp nơi, tàn phá vô số ngôi nhà. Một xoáy nước khổng lồ cuốn sạch mọi thứ vào trong, cảnh vật xung quanh lần lượt sụp đổ. Thế giới được tinh thần lực tạo nên bắt đầu tan rã.

Sở Thiên Tầm tập trung cảnh giác, những lưỡi dao gió lớn gào thét trong màn mưa, chém xuống từ khe nứt do không gian sụp đổ tạo thành.

Trước mắt cô lóe lên một luồng ánh sáng trắng chói mắt, cô vươn tay bắt lấy Tiểu Nghiên phía trước. Hai người đồng thời lao vào khe hở vừa lóe lên rồi biến mất, ngã xuống đất của thế giới hiện thực.

Vừa rơi trở lại hiện thực, Sở Thiên Tầm lập tức xoay người, đè Tiểu Nghiên xuống, giơ dao kề sát cổ con bé.