Bản Năng Si Mê
Chương 22: Update chương thứ 2 sau khi lên vip
Ngoài cửa người phụ trách nói chuyện điện thoại xong lại vội vã đi, Lạc Ngu ở trong cửa đợi cho mùi trên người nhạt đi mới đẩy cửa ra một cái khe nhỏ, tầm mắt vô định.
Cậu xem qua bảng tiết mục, lúc này chắc là một người đàn ghi-ta hát, chỉ có một người, bây giờ chắc là đã đi rồi.
Lạc Ngu đẩy cửa đi ra, hậu trường lớn, không khí lưu thông nhanh, chẳng mấy chốc đã thổi bay mùi pheromone trên người cậu.
Trì Mục ở trong phòng một lát sau mới đi ra, áo sơmi trắng cẩn thận tỉ mỉ cài đến cúc trên cùng, mặt mày bình thản anh tuấn, đẹp xuất trần.
Nhưng mà ai ngờ vừa nãy hắn lại làm ra chuyện liếm tuyến thể chứ, Lạc Ngu nghĩ thầm, con mẹ nó biết vờ vịt lắm.
Hai bạn trong tổ đạo cụ đi vào từ cánh cửa nhỏ, trong đó có một người lớp 11-1, thấy Lạc Ngu và Trì Mục đứng cùng nhau mà sửng sốt.
Lạc Ngu liếc nhìn, hai người kia chắc đều là Beta cho nên không ngửi thấy mùi pheromone vẫn chưa tán đi của cậu trên người Trì Mục, cậu thở phào.
Trì Mục làm bộ như không hề quan tâm: "Thế à, tôi xem điện thoại."
Bạn cùng lớp kia gật đầu, nhìn Lạc Ngu đang đứng sau cửa.
Bạn học: "Bọn tớ dời trống của cậu ra hậu trường nhé, lát nữa tiện dời lên."
Lạc Ngu gật đầu: "Ừ, nhờ các cậu."
Hai bạn học Beta vào căn phòng nhỏ, hồn nhiên không phát hiện trong không khí còn nồng đậm pheromone Omega, dời trống ra.
Nhìn bạn học tổ đạo cụ tổ đi xa, Lạc Ngu lại dời tầm mắt lên người Trì Mục.
Lạc Ngu: "Các cậu ấy đang tìm cậu còn gì? Cậu không đi à?"
Trì Mục: "Chờ một lát."
Mùi trong phòng vẫn chưa tan hết, Trì Mục lo lắng. Hắn không muốn để cho ai ngửi được mùi của Lạc Ngu.
Lạc Ngu ôm cánh tay tựa vào tường, nhẹ giọng hát bài hát lát nữa phải diễn.
Cậu chợt hỏi: "Lát nữa cậu có rảnh xem không?"
Trong mắt Trì Mục dâng lên ý cười: "Tôi sẽ không bỏ qua."
Lạc Ngu hất cằm: "Nhớ phải chiêm ngưỡng phong thái của anh đây."
Trì Mục híp mắt: "Anh?"
Nếu dựa theo tuổi, Trì Mục lớn hơn Lạc Ngu ba tháng.
Sinh nhật của Lạc Ngu vào mười sáu tháng ba, Trì Mục thì mùng mười tháng một cùng năm.
Lạc Ngu gật đầu mà không hề chột dạ. Cậu vốn muốn tự xưng là ba, mà thôi bỏ đi, còn tình nghĩa anh em.
Về phần sau này Lạc Ngu khóc gọi anh bao nhiêu lần, nói sau.
Lúc sắp kết thúc tiết mục gần cuối, người phụ trách chạy đến bảo Lạc Ngu đi chuẩn bị.
Lúc cô thấy Trì Mục, sửng sốt.
"Cậu ở trong này hả, vừa nãy bọn tớ còn tìm cậu đấy."
Trì Mục: "Tôi đã liên lạc rồi, đến xem trước, cậu ấy xong là tôi lên luôn."
Người phụ trách không có ý kiến gì, gật đầu, đưa Lạc Ngu đi.
Sau khi diễn xong một màn, MC lên sân khấu nói vài câu rồi giới thiệu tiết mục tiếp theo.
"Bây giờ chúng ta cùng chào đón Lạc Ngu lớp 11-1 nào. Cậu ấy mang đến màn biểu diễn đánh trống bài hát "It's my life", mọi người chào mừng nào!"
Trước sân khấu hoan hô ầm ĩ, nhóm con gái thét đinh tai nhức óc cơ hồ sắp phá nóc nhà đến nơi, dọa cho lãnh đạo trường ngồi dưới run cả người.
"Lạc Ngu!!!"
"Lạc Ngu nhìn màn hình này!"
"Lạc Ngu hôm nay cũng đẹp trai!"
"Lạc Ngu mẹ yêu con!!!"
Người bên cạnh: ?
Hình như có cái gì kì cục trà trộn vào thì phải.
Chủ nhiệm lớp cười hàm súc: "Lạc Ngu lớp chúng ta vẫn nổi tiếng lắm."
Một ít bạn học không biết Lạc Ngu là ai cũng ngơ ngác ngồi nhìn, không hiểu lắm vì sao nhiều người bỗng nhiên thành fan như vậy.
Mãi đến khi thấy người đó đứng trên sân khấu, họ mới hiểu ra vì sao có tiếng thét đinh tai nhức óc này.
Đinh Duệ Tư làm hội trưởng hậu viện hội, không cam lòng yếu thế gào to cố lên, cầm điện thoại quay Lạc Ngu.
Đèn tụ sáng chiếu thành một điểm, chiếu vào khuôn mặt như ngọc của thiếu niên.
Trong mắt ẩn giấu ánh sáng, lộ ra sự kiêu ngạo và ngả ngớn không kiềm chế được.
Cậu ngồi lên ghế, đeo tai nghe, cười khẽ với thính phòng.
Bên dưới lại thét chói tai, làm cho lãnh đạo trường mới bình tĩnh lại run lên.
Nhạc dạo vang lên, khiến cho người ta phải lắc lư theo.
"It's my life" là bài hát mười mấy năm trước của ban nhạc rock nước Mỹ Bon jovi, vô cùng phấn chấn náo nhiệt.
Lạc Ngu rất thích bài này, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khẽ. Cậu lắc dùi trống, gõ theo nhịp.