Bản Năng Si Mê
Chương 21: Update chương thứ 1 sau khi lên vip
Bạch Tĩnh Trúc đã đạt được mục đích, biết ở lại sẽ bị phản tác dụng.
Cô liếc mắt nhìn đàn anh tuấn tú sau lưng, không hiểu sao lòng hơi sợ sệt, chạy vội đi.
Không hiểu sao Lạc Ngu thấy hoảng hốt nói không nên lời, cảm thấy hình như Trì Mục không vui lắm.
Lạc Ngu cố gắng làm bộ chẳng xảy ra chuyện gì: "Chuyện này ấy à, đột ngột quá, tôi cũng thấy bất ngờ."
Không phải, vì sao cậu phải giải thích chứ!
Trì Mục như là đang nghe cậu giải thích, từng bước một đến gần cậu.
Lạc Ngu bất giác lui về sau, nghĩ mình chột dạ cái gì nhỉ.
Trì Mục đứng ngược sáng, Lạc Ngu không thấy rõ vẻ mặt của hắn, kiên trì tiếp tục giải thích: "Tôi cũng không biết thời nay con gái nhiệt tình thế, bất ngờ nhỉ, bất ngờ thật đấy!"
Lạc Ngu: "Tôi không có chút cảm xúc gì với cô ấy!"
Trì Mục: "Ừ."
Trì Mục đóng cánh cửa lại.
Lạc Ngu theo bản năng muốn mở cửa, lại bị một luồng sức mạnh ngăn chặn.
Bàn tay mát mẻ của Trì Mục đặt lên gò má vừa bị người khác hôn của Lạc Ngu.
Hắn chậm rãi lau, cẩn thận dịu dàng, lại có sự cường thế không cho phép từ chối.
Như là bị mãnh thú đe dọa, cảm giác nổi cả da gà lặng yên bò lên cột sống, làm cho Lạc Ngu thấy xa lạ.
Cậu nhíu mày: "Trì Mục?"
Cậu gọi tên hắn.
Giọng Trì Mục đầy kìm nén: "Ừ?"
Lý trí và bản năng đang liên tục tranh đấu kịch liệt trong đầu hắn.
Lúc cô gái kia nói cười lấy lòng, Trì Mục không ngờ đến thứ cảm xúc này gần là bản năng, giận dữ không muốn làm cho đồ của mình bị người ta đến gần.
Bản năng hoành hành và gào thét trong tâm trí, hắn muốn tất cả những người muốn có được cậu biến mất, đánh dấu lên người thiếu niên chỉ thuộc về mình.
Hắn biết mình không muốn làm như vậy, hắn cũng sẽ không làm ra hành vi này với Lạc Ngu.
Mà nếu nhẫn nhịn, quý trọng, kìm chế, tôn trọng không chạm vào, lại có người làm xằng làm bậy hôn má cậu.
Pheromone sôi trào trong cơ thể, khẩn cấp muốn trào ra bao vây lấy con mồi, thúc đẩy bức bách hắn hoàn toàn thần phục.
Mắt Trì Mục bắt đầu tối đi, ngón cái hắn vẫn đang vuốt ve gò má Lạc Ngu.
Hắn khống chế lực tay, sợ làm cậu đau.
Lạc Ngu: "Làm sao thế, cậu cứ là lạ."
Lạc Ngu không ngốc, đương nhiên cậu nhận ra Trì Mục mất hứng.
Nhưng sao Trì Mục mất hứng, bởi vì Bạch Tĩnh Trúc hôn cậu một cái à?
Nhưng mà cũng không có lý, trừ phi Trì Mục thích cậu, không thì sao hắn lại giận vì thế chứ?
Nhưng càng nghĩ, càng khác thường.
Giọng nói lạnh nhạt kèm theo một chút khàn khàn của Trì Mục vang lên: "Xin lỗi, không khống chế được."
Lạc Ngu: "Cái gì... Á..."
Bả vai chợt lạnh, đau đớn rất nhỏ truyền đến, làm cho người Lạc Ngu cứng ngắc.
Dấu răng không sâu, không thể so với vết cắn quá đáng của Lạc Ngu ngày đó.
Nhưng như là một dấu ấn, cảm giác thẹn thùng mà nó mang lại lớn hơn so với bất cứ điều gì mà hắn làm với cậu.
Lạc Ngu đờ ra, đầu óc phút chốc chết máy, lại vẫn nghe thấy giọng Trì Mục.
Trì Mục ngẩng đầu, kéo áo lên cho cậu: "Bởi vì hoàn toàn phù hợp nên pheromone của tôi, bản năng của tôi sẽ coi cậu là của tôi, vừa thấy... xin lỗi, sẽ hơi khó chịu."
Trong nháy mắt dường như hắn lại biến thành Trì Mục quân tử nhẫn nại mà Lạc Ngu quen thuộc, như vậy lại làm cho trong lòng cậu xuất hiện cảm xúc ngượng ngùng.
Ai cũng từng làm Alpha, Lạc Ngu cũng biết cảm xúc này, người sẽ không thoải mái. Khi kiểu suy nghĩ này quấy phá, Alpha sẽ không khống chế được càng chiếm hữu Omega hơn.
Đương nhiên, Lạc Ngu chưa từng có suy nghĩ này với Omega, nhưng cậu từng gặp rồi.
Lúc ba cậu còn sống, vào thời kỳ đặc biệt lúc trên người mẹ cậu có mùi của cậu cũng sẽ thấy bài xích cậu, có thể thấy được Alpha không nói lý cỡ nào, cảm xúc dâng trào thì ngay cả con ruột cũng chẳng tha.