Bản Năng Si Mê
Chương 20: Liệt nữ sợ triền lang
Hội trường bên kia có người gọi đi giúp đỡ, bạn học Alpha vừa thiện lương vừa nhàn rỗi Nhị Ti vội vàng muốn đi.
Lạc Ngu ngồi xuống ghế, chạm vào dùi trống của mình.
Ngày hôm qua ban tuyên truyền đã gửi thứ tự tiết mục cho cậu, cậu diễn cuối. Lạc Ngu không có ý kiến gì, vừa hay có thể xem hết các tiết mục đằng trước.
"Ừm... Em chịu trách nhiệm trang điểm cho anh, bây giờ anh rảnh không ạ?"
Giọng nói mềm mại vang lên bên tai Lạc Ngu, kèm theo chút ngượng ngùng và câu nệ.
Lạc Ngu giương mắt, thấy một cô gái cao ráo mặc váy thêu màu trắng, giống một đóa hoa lay động.
Lạc Ngu lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."
Cô gái khựng lại, hình như là hơi bối rối.
"Em không đánh nhiều phấn cho anh đâu, chỉ sửa lông mày là xong."
Cô cầm túi trang điểm trong tay, không yên nhìn Lạc Ngu, biểu cảm hơi bối rối.
Biểu cảm của cô gái suиɠ sướиɠ lên, cô lấy bút vẽ mày, đến gần Lạc Ngu.
Cô có mùi hoa hồng nhạt, không phải pheromone, chắc là mùi nước hoa.
"Da của anh đẹp thật đấy, vốn định trang điểm cho anh, nhưng hình như không cần thiết, không thấy cả mụn."
Cô gái sợ hãi cảm thán, Lạc Ngu nhẹ nhàng lên tiếng đáp, cụp mắt nhìn áo sơmi của mình.
Vẽ mày xong, cô gái do dự một lát, vẫn muốn làm gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt Lạc Ngu không tiếng động thúc giục, cô nhụt chí rút lui.
Cô gái e lệ: "Ừm, đàn anh này, em add WeChat của anh được không?"
Lạc Ngu trả lời dứt khoát: "Không có."
Cô gái như là kinh ngạc, muốn nói gì đó, cuối cùng cắn môi đi mất.
Lạc Ngu không bị dáng vẻ của mấy em gái này ảnh hưởng, cậu thổi tóc, chuẩn bị đi tìm Đinh Duệ Tư.
Người nọ cảm ơn Đinh Duệ Tư, cậu ta khoát tay, ôm lấy bả vai Lạc Ngu.
Lạc Ngu: "Tôi còn tưởng ông định qua lại với Điền Tiểu Manh tiếp."
Đinh Duệ Tư kinh hãi: "Ngựa tốt không gặm lại cỏ cũ, hơn nữa là cô ấy đá tôi trước, bọn tôi giờ chỉ là bạn xã giao thôi!"
Đinh Duệ Tư nói xong lại chớp chớp mắt với Lạc Ngu: "Hình như tôi thấy Bạch Tĩnh Trúc đi ra, mà không biết ẻm có đi tìm ông không. Hôm nay hình như ẻm mặc áo đỏ, nhảy street dance."
Lạc Ngu vừa định nói có một nữ sinh, nghe Đinh Duệ Tư nói vậy lại không mở miệng.
Cậu ôm lấy bả vai Đinh Duệ Tư, đưa cậu ta ra ngoài: "Đi thôi, giờ chắc đang xếp hàng, đi tìm chỗ ngồi đi."
Đinh Duệ Tư: "Ông không ở hậu trường chuẩn bị à?"
Lạc Ngu: "Tiết mục của tôi ở cuối, chờ được."
Đinh Duệ Tư: "Ok, quay về lớp xếp hàng đi."
Thứ tự của lớp 11-1 ở hội trường được sắp xếp dựa theo chỗ ngồi, xếp một hàng bốn ghế, sau đó kéo dài về phía sau.
Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư ngồi trước sau, trong tình huống bốn ghế này, đương nhiên là ngồi cùng nhau.
Đinh Duệ Tư: "Ông ngồi cạnh tôi, để tôi cách Thang Nguyệt xa chút."
Thang Nguyệt nghe vậy thì cười nhạo: "Tôi ước gì cậu cách tôi xa chút."
Đinh Duệ Tư không cam lòng yếu thế cao giọng: "Một cái hội diễn đang yên đang lành, tôi không muốn cậu làm tôi mất hứng."
Lạc Ngu: "Nói ít, nhỏ giọng thôi."
Lạc Ngu phát hiện một khi gặp phải Thang Nguyệt, Đinh Duệ Tư cứ như một con gà chọi.
Đinh Duệ Tư ngồi tận cùng bên trong dãy bốn ghế, Lạc Ngu ngồi cạnh cậu ta, Thang Nguyệt vì tỏ vẻ mình có cực kỳ ghét bỏ Đinh Duệ Tư nên ngồi ở ngoài cùng.
Ở giữa chừa ra một ghế trông, cho ai đương nhiên không cần hỏi.