Bản Năng Si Mê
Chương 19: Các con chắc là chưa cái kia chứ
Lạc Ngu cảm thấy mình sắp chết, chết ở trong tay Trì Mục.
Xoa vết bầm đúng là con mẹ nó đau, Lạc Ngu đau đến độ hoài nghi nhân sinh.
Cậu không muốn xoa bóp nữa, muốn thoát khỏi tay Trì Mục, nhưng hắn khống chế cậu, ép cậu chịu đựng.
Lạc Ngu rơi giọt lệ nam nhi, ầng ậc trong hốc mắt, miệng điên cuồng biểu đạt cảm nhận của mình lúc này.
Trì Mục nhìn thiếu niên mắt ầng ậc nước, yếu ớt và cố chấp cùng tồn tại, tay lại ấn mạnh hơn.
Lạc Ngu nghẹn ngào: "Mẹ cậu... Đau chết tôi... Không xoa bóp nữa được không!"
Trì Mục lạnh lùng từ chối: "Không được, vết bầm phải xoa bóp mới mau khỏi."
Lạc Ngu: "Tôi có thể chậm rãi khỏi! Cậu đang mưu sát tôi đấy!"
Vì sao lại ép trai thẳng Omega rơi lệ chứ?
Làm cho mắt không rơi lệ như vòi nước đã là sự quật cường cuối cùng của Lạc Ngu.
Bàn tay Trì Mục trở nên nóng bỏng bởi vì xoa ấn nhiều lần, độ ấm xuyên qua da Lạc Ngu, làm cho cậu không thích ứng được nhíu mày.
Lúc Trì Mục xoa bóp xong, Lạc Ngu đã nằm trên giường trong trạng thái sắp hy sinh.
Trì Mục: "Lát nữa cậu hẵng tắm rửa, để cho rượu thuốc ngấm."
Lạc Ngu vô lực lên tiếng, khoát tay: "Mang thuốc cút đi."
Lúc nhìn thấy Trì Mục đẩy cửa đi ra, trong biểu tình của Kiều Uyển Dung có một chút kinh ngạc.
Thế... đã xong rồi à?
Này... Này... bọn trẻ con có quá nhanh không nhỉ?
Trì Mục: "Cô ạ, cháu đi đây, cô ngủ ngon."
Kiều Uyển Dung: "Đi luôn à cháu? Không ngồi một lát à?"
Xong rồi xong rồi, bà bắt đầu lo lắng đến cuộc sống trên giường sau này của con mình.
Trì Mục cảm thấy biểu cảm trên mặt mẹ Lạc Ngu dường như có một chút quỷ dị, bao gồm thất vọng cùng thở dài và tiếc nuối không thể nói rõ. Hắn nhất thời không biết vì sao, chỉ đành lễ phép lắc đầu.
Kiều Uyển Dung: "Vậy trên đường về cháu chú ý an toàn đó."
Trì Mục: "Vâng, tạm biệt cô ạ."
Hắn thay giày, khép cửa lại.
Bà nghĩ xem có cần khuyên nhủ con không, cho dù Alpha phương diện đó không được, nhưng phù hợp trăm phần trăm cũng có thể nhịn được.
Kiều Uyển Dung lòng đầy suy tư mở cửa phòng ra, biết ngay mình hiểu lầm.
Trong phòng trừ mùi thuốc ra không có mùi pheromone gì.
Lạc Ngu đang nằm ườn trên giường chơi điện thoại, bị bà vỗ chân.
Kiều Uyển Dung: "Còn nằm xem điện thoại như thế, không cần mắt nữa à?"
Lạc Ngu vội bật dậy như cá chép, quần áo còn nhăn nhúm, vết bầm trên bụng bị Kiều Uyển Dung nhìn thấy hết.
Kiều Uyển Dung nhăn mày: "Lại đánh nhau à? Bị lúc nào?"
Lạc Ngu trợn tròn mắt nói dối: "Không có, nào có đánh nhau. Con không cẩn thận bị ngã, không tin mẹ hỏi Trì Mục đi."
Kiều Uyển Dung nửa tin nửa ngờ quở trách: "Loạng chòa loạng choạng, cẩn thận một chút là không bị ngã còn gì."
Lạc Ngu xin tha: "Con sai rồi con sai rồi, lần sau con sẽ chú ý."
"Biết chú ý là được, bây giờ con không giống trước."
Kiều Uyển Dung ngồi bên giường Lạc Ngu, nghiễm nhiên là vẻ muốn tâm sự mỏng.
Lạc Ngu kéo dài giọng: "Biết rồi ạ."
Kiều Uyển Dung: "Tiểu Trì đến bôi thuốc cho con à?"
Lạc Ngu: "Cậu ấy đến lấy thuốc, nhân tiện bôi thuốc cho con. Biết thế đã không bảo cậu ấy đến đây."
Lạc Ngu nghĩ mình lấy thuốc mai đem đi cho Trì Mục là xong, đêm nay không phải bị tra tấn như thế.
"Người ta có ý tốt, con không thể phụ lòng người ta."
Kiều Uyển Dung nói xong câu đó, biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Bà châm chước tìm từ: "Con trai à, mẹ hỏi con nhé, con và tiểu Trì... Các con chắc là... chưa có cái kia chứ?"
Lạc Ngu chẳng hiểu gì: "Gì ạ?"
Kiều Uyển Dung đỏ mặt: "Thì cái kia đó, làm chuyện yêu ấy?"
Lạc Ngu chấn động, đây là từ lang hổ gì thế.
Lạc Ngu: "Mẹ! Mẹ nói cái gì thế! Con và Trì Mục? Đừng có nói giỡn!"
Lạc Ngu giật mình đến độ nói lắp. Đùa hả, anh em đấy có được không hả?
Hai người họ là quan hệ anh em đường hoàng, trước đó cậu vẫn cảm thấy cậu là ba Trì Mục.