Truyện tác giả: Mặc Thư Bạch

Trưởng Công Chúa
Tác Giả:
Mặc Thư Bạch
Trong một thế giới hoàng cung, hai người đã từng là kẻ thù của nhau, giờ lại phải tái diễn cuộc hôn nhân giả tạo. Lý Dung, một công chúa, và Bùi Văn Tuyên, một người có địa vị cao, đã từng đấu đá nhau và luôn có ý định xấu. Tuy nhiên, sau khi chết và tái sinh, họ lại quay về năm 18 tuổi, khi cuộc đời của hai người khốn khó nhất. Bùi Văn Tuyên tìm đến Lý Dung với một đề nghị đầy mưu mẹo: họ sẽ tái hôn, nhưng trước tiên phải thanh trừ người trong lòng của nhau. Còn Lý Dung, cô lại quyết định theo ý Bùi Văn Tuyên, dù biết rằng cuộc hôn nhân này sẽ dẫn đến oán báo oán, thù báo thù. Câu chuyện về hai người sẽ đưa chúng ta đến một thế giới đầy mưu mẹo và căm thù, nơi hai người sẽ phải đối mặt với chính mình và với nhau.

Gả Ăn Chơi Trác Táng
Tác Giả:
Mặc Thư Bạch
Trong bộ truyện "Gả Ăn Chơi Trác Táng", Liễu Ngọc Như, một khuê tú mẫu mực mười lăm năm, tưởng rằng mình đã tìm được người đàn ông tốt nhất để gả cho. Tuy nhiên, ngay đêm trước ngày đính hôn, cô lại bị ép gả cho Cố Cửu Tư, một tên ăn chơi trác táng khắp Dương Châu. Đời này xem như là bị hủy, nhưng Liễu Ngọc Như lại tìm thấy một con đường mới sau khi gả qua. Cô quyết định không chịu khuất phục trước sự phiền phức của chồng, và thay vào đó, cô lại giúp Cố Cửu Tư thay đổi cuộc sống của mình. Qua đó, Liễu Ngọc Như hiểu được, một người đàn ông tốt nhất là người giúp ngươi biết, ngươi sống, là vì chính bản thân mình.

Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
Tác Giả:
Mặc Thư Bạch
Trong thế kỷ 21, cô nương Mạc Thư Bạch đã trải qua một ngàn lần đau khổ, sau khi ôm được đùi vàng được người cưng chiều, được người yêu. Nhưng sau khi trọng sinh, cô lại được giao một hệ thống nhiệm vụ "Trợ giúp kiếm tiên Tĩnh Diễn thành thần" và đột nhiên phát hiện vị Thần cấp Kiếm tiên ở tu chân giới này là bạn trai cũ của mình. Cô không thể tin vào điều này, và cuộc sống của cô trở thành một hỗn loạn. Cô được dẫn đến công ty dán áp phích, treo băng rôn phỉ báng, và thậm chí còn bị đánh. Nhưng cô lại được người cưng chiều, được người yêu, và cuộc sống của cô trở thành một câu chuyện xưa. Tác phẩm này tham gia "Hoạt động viết văn mừng Tấn Giang tròn 11 năm", và nữ chính xuyên qua hai lần, lần đầu tiên xuyên từ thế kỷ 21 vào Tu chân giới, lần thứ hai sau khi chết tại Tu chân giới đoạt xá trùng sinh. Cuối cùng, chuyện trọng yếu nhất, tác giả mang tâm hồn thủy tinh, không hấp dẫn không cần nói cho ta biết!!! Trực tiếp bỏ qua là được rồi!!!

Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên
Tác Giả:
Mặc Thư Bạch
Trong thế giới Tu Chân, Tần Uyển Uyển là một tiên nhị đại tiêu dao hạnh phúc nhất, được lười biếng, được cá mặn, lại còn có phụ mẫu yêu thương. Nhưng cuộc sống của nàng chỉ là một giấc mơ trước khi đột nhiên xuyên qua vào một quyển tiểu thuyết. Nàng trở thành nữ phụ ác độc Tần Vãn, bị áp giải lên bục xét xử và nghe những người bên cạnh đòi đánh đòi giết. Hệ thống lạnh như băng nói cho nàng biết rằng, trong thế giới này, sư phụ sẽ vứt bỏ, sư huynh sẽ chán ghét, người yêu thầm sẽ tự tay giết chết. Chỉ có một người duy nhất đối xử thật lòng với nàng, đó là nam nhân cơm mềm khóc ngất đi bên cạnh. Cuộc sống của nàng đã thay đổi, nhưng nàng sẽ tìm cách để trở lại hạnh phúc trước đó hay sẽ trở thành một nữ phụ ác độc vĩnh viễn?

Kiếm Tầm Thiên Sơn
Tác Giả:
Mặc Thư Bạch
Trong truyện Kiếm Tầm Thiên Sơn, bạn sẽ được gặp gỡ một người luyện Vấn Tâm Kiếm, người này được miêu tả là mạnh mẽ nhưng lạnh lùng, không hiểu tình cảm. Tuy nhiên, khi đến Vân Lai, người này gặp gỡ Đạo quân tu Vấn Tâm Kiếm, Tạ Trường Tịch, người này lại không giống như người khác. Tạ Trường Tịch là người không nhiễm hồng trần, sẵn sàng chết sống vì người mình yêu, không tiếc bất cứ giá nào. Nhưng sau khi họ thành phu thê, người này mới biết, Đạo quân tu Vấn Tâm Kiếm, thật sự là người không hiểu yêu hận tình thù. Qua đó, người này quyết định giả chết để thoát thân, hủy bỏ đi thân phận và quay trở lại làm Thiếu chủ Hợp Hoan Cung. Quá khứ và hiện tại của người này sẽ được mở ra, bạn sẽ được trải nghiệm một câu chuyện tình yêu và sự cố gắng của người này.

Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Tác Giả:
Mặc Thư Bạch
Trong thế giới đầy biến động, Diệp Trần - một cô gái lương thiện và thẳng thắn - nhận được một trách nhiệm nặng nề: giúp các nhân vật phản diện thay đổi và cứu vớt thế giới. Tuy nhiên, cô gái này lại quá tốt bụng, thậm chí sẵn sàng đổ máu để giúp đỡ họ. Nhưng hệ thống rút kinh nghiệm xương máu lại cảnh báo cô: "Không được! Kí chủ! Bạn không được đối xử quá tốt với nhân vật phản diện nữa!" Diệp Trần quyết định thay đổi và đi xuyên qua các thế giới khác nhau, giúp đỡ những người cần được cứu vớt. Nhưng trong quá trình đó, cô lại gặp gỡ một loạt các nhân vật nam chính, từng người một lại lay động được trái tim cô. Cùng với hệ thống rút kinh nghiệm xương máu, Diệp Trần sẽ phải đối mặt với những thử thách và quyết định xem có thể cứu vớt thế giới hay không.

Kiếm Tiền Thiên Sơn
Tác Giả:
Mặc Thư Bạch
Trong thế giới võ thuật, có một nữ nhân tên Hoa Hướng Vãn, được sư phụ giao nhiệm vụ lừa một Đạo quân của Thiên Kiếm Tông về Tây Cảnh. Tuy nhiên, khi đến Vân Lai, nàng lại gặp lại Tạ Trường Tịch, người luyện Vấn Tâm Kiếm, một đối thủ mạnh mẽ nhưng ngu ngốc về tình yêu. Nàng phải đối mặt với những khó khăn và quyết định phải giả chết để thoát thân. Sau đó, nàng quay về làm Thiếu chủ Hợp Hoan Cung, nhưng hai trăm năm sau, nàng lại phải quay về Vân Lai để cứu vãn thế cục. Khi trở lại, nàng lại gặp lại Tạ Trường Tịch, người đã thay đổi và trở thành người luyện Đa Tình Kiếm. Nàng phải đối mặt với những quyết định khó khăn và phải chạy trốn để sống sót. Câu hỏi là, nàng có thể thoát khỏi vòng tay của Tạ Trường Tịch và trở lại với cuộc sống bình thường hay không?

Sơn Hà Chẩm
Tác Giả:
Mặc Thư Bạch
Trong thế giới của "Sơn Hà Chẩm", một cậu trai trẻ Vệ Uẩn, 14 tuổi, đã phải lòng chiến tranh, để lại nhà cửa tan nát. Mẹ già và người em gái tân tẩu tử là những người duy nhất giúp anh chống lại khó khăn. Mẹ già dặn tân tẩu tử phải tìm một cuộc hôn nhân tốt sau này, nhưng Vệ Uẩn đã đồng ý. Bây giờ, cuộc sống của anh đang được định hình, nhưng sẽ có bao nhiêu khó khăn và thử thách chờ đón?

Bốn Lần Gả
Tác Giả:
Mặc Thư Bạch
Trong một cuộc sống đầy biến động, Triệu Bồng đã sống lại ba lần, từng gả cho Tần Thư Hoài ba lần. Mỗi lần, nàng đều bị hắn hại chết. Nhưng nàng không bao giờ tha thứ hắn, thề rằng sẽ không gả cho hắn nữa. Đến khi Triệu Bồng trở thành công chúa, tay cầm binh quyền, thủ tiết ba năm, và trở thành kình địch của Tần Thư Hoài, hai người lại gặp nhau một lần nữa. Lúc này, Triệu Bồng đã thay đổi, và mối quan hệ giữa hai người lại trở nên phức tạp, đầy ngẫu nhiên và may mắn. Nhưng Tần Thư Hoài lại phát hiện ra một điều bí ẩn về Triệu Bồng, và cuộc sống của hai người lại thêm phần thú vị và đầy thách thức.

Nam Nữ Sống Thử
Tác Giả:
Mặc Thư Bạch
Tác giả: Mặc Thư Bạch
Chuyển ngữ: Windy
Tag: Con cưng của trời, Hào môn thế gia, HE, Hiện đại, Ngọt, Oan gia, Vả mặt,
Tổng số chương: 82
Giới thiệu:
Trước khi quen biết Cố Lam, Tần Tu Nhiên như một vị đế vương đầy uy quyền, có thể tiêu sạch hàng trăm triệu nhân dân tệ chỉ với một cái búng tay như thể chúng chỉ là mây khói.
Tao nhã, cao quý, đẹp trai, hoàn hảo.
Thuận buồm xuôi gió, không ai có thể đánh bại anh.
Cho đến năm ba mươi tuổi, Tần Tu Nhiên rời Hoa Kỳ trở về nước để thừa kế tài sản.
Trước khi quay về, anh từng nghĩ rằng: Chắc hẳn cuộc sống của mình sẽ là một cuộc chiến thương trường trong một gia đình danh gia vọng tộc, với phong thái kiểu: “Trời lạnh rồi, cho Vương Thị phá sản đi.”
Kết quả là vào ngày trở về nước, Tần Tu Nhiên đã gặp Cố Lam.
Vì cô, anh phải chen chúc trong giờ cao điểm buổi tối, ngồi trên chiếc xe ba gác nhỏ xíu, lại còn bị súng nước cao áp bắn thẳng vào mặt.
Cho đến khi Tần Tu Nhiên ra khỏi đồn cảnh sát với dáng vẻ cực kỳ chật vật, anh lập tức chạm mặt mẹ ruột của mình. Bà ấy nhìn anh với vẻ lo lắng: “Tu Nhiên à, hay là con hãy tìm người yêu đi? Biết đâu điềm gở sẽ hóa lành thì sao con?”
Khi đó, Tần Tu Nhiên đã lập lời thề rằng: Nếu gặp lại người này, anh sẽ khiến cô phải trả cái giá đắt.
Cuối cùng, họ lại gặp nhau một lần nữa trên bàn xem mắt. Trời xui đất khiến hai người gạt bỏ những nghi ngờ lẫn hiềm khích trước đây để quyết định sống thử.
Vào ngày sống thử đầu tiên, Tần Tu Nhiên - người đang nằm ngủ trên giường, vừa nghe thấy tiếng ngáy của Cố Lam vừa ôm gối nghĩ ngợi: “Ông đây tuyệt đối sẽ không bao giờ cưới người phụ nữ này đâu.”
Sau khi sống thử được một tháng, lúc Cố Lam đấm vào thằng em thứ hai để cướp lấy con dấu, Tần Tu Nhiên - người đang đứng phía sau lưng cô - đã nghĩ rằng: “Suốt cả đời này, mình và cô ấy chỉ có thể kết nghĩa anh em mà thôi.”
Đến khi sống thử được nửa năm, Cố Lam đã đề xuất rằng: Tần Tu Nhiên nên giành phần thắng trong cuộc chiến kinh doanh bằng cách đăng thông tin tiêu cực trên app của đối thủ, sau đó hãy báo cáo app nọ. Anh nhìn vào đôi mắt vừa thông thái vừa tự tin ngời ngời của cô rồi nở nụ cười đầy cưng chiều.
“Vợ à, em thông minh thật đấy. Anh sẽ đăng một quảng cáo nhỏ ngay và luôn đây.”
Đây là một câu chuyện hề hước! Câu chuyện tấu hài! Câu chuyện rất tếu! Một mẩu chuyện nhỏ về một đôi vợ chồng ngốc nghếch, trước vô tri sau ngọt ngào.
Tiểu thuyết này còn được gọi là: [Sự sa ngã của vị đế vương uy lực].
Một câu giới thiệu vắn tắt: Tôi sẽ không bao giờ cưới cô ấy đâu! Quay xe!
Dàn ý: Sống vui vẻ và hạnh phúc mỗi ngày.
Chuyển ngữ: Windy
Tag: Con cưng của trời, Hào môn thế gia, HE, Hiện đại, Ngọt, Oan gia, Vả mặt,
Tổng số chương: 82
Giới thiệu:
Trước khi quen biết Cố Lam, Tần Tu Nhiên như một vị đế vương đầy uy quyền, có thể tiêu sạch hàng trăm triệu nhân dân tệ chỉ với một cái búng tay như thể chúng chỉ là mây khói.
Tao nhã, cao quý, đẹp trai, hoàn hảo.
Thuận buồm xuôi gió, không ai có thể đánh bại anh.
Cho đến năm ba mươi tuổi, Tần Tu Nhiên rời Hoa Kỳ trở về nước để thừa kế tài sản.
Trước khi quay về, anh từng nghĩ rằng: Chắc hẳn cuộc sống của mình sẽ là một cuộc chiến thương trường trong một gia đình danh gia vọng tộc, với phong thái kiểu: “Trời lạnh rồi, cho Vương Thị phá sản đi.”
Kết quả là vào ngày trở về nước, Tần Tu Nhiên đã gặp Cố Lam.
Vì cô, anh phải chen chúc trong giờ cao điểm buổi tối, ngồi trên chiếc xe ba gác nhỏ xíu, lại còn bị súng nước cao áp bắn thẳng vào mặt.
Cho đến khi Tần Tu Nhiên ra khỏi đồn cảnh sát với dáng vẻ cực kỳ chật vật, anh lập tức chạm mặt mẹ ruột của mình. Bà ấy nhìn anh với vẻ lo lắng: “Tu Nhiên à, hay là con hãy tìm người yêu đi? Biết đâu điềm gở sẽ hóa lành thì sao con?”
Khi đó, Tần Tu Nhiên đã lập lời thề rằng: Nếu gặp lại người này, anh sẽ khiến cô phải trả cái giá đắt.
Cuối cùng, họ lại gặp nhau một lần nữa trên bàn xem mắt. Trời xui đất khiến hai người gạt bỏ những nghi ngờ lẫn hiềm khích trước đây để quyết định sống thử.
Vào ngày sống thử đầu tiên, Tần Tu Nhiên - người đang nằm ngủ trên giường, vừa nghe thấy tiếng ngáy của Cố Lam vừa ôm gối nghĩ ngợi: “Ông đây tuyệt đối sẽ không bao giờ cưới người phụ nữ này đâu.”
Sau khi sống thử được một tháng, lúc Cố Lam đấm vào thằng em thứ hai để cướp lấy con dấu, Tần Tu Nhiên - người đang đứng phía sau lưng cô - đã nghĩ rằng: “Suốt cả đời này, mình và cô ấy chỉ có thể kết nghĩa anh em mà thôi.”
Đến khi sống thử được nửa năm, Cố Lam đã đề xuất rằng: Tần Tu Nhiên nên giành phần thắng trong cuộc chiến kinh doanh bằng cách đăng thông tin tiêu cực trên app của đối thủ, sau đó hãy báo cáo app nọ. Anh nhìn vào đôi mắt vừa thông thái vừa tự tin ngời ngời của cô rồi nở nụ cười đầy cưng chiều.
“Vợ à, em thông minh thật đấy. Anh sẽ đăng một quảng cáo nhỏ ngay và luôn đây.”
Đây là một câu chuyện hề hước! Câu chuyện tấu hài! Câu chuyện rất tếu! Một mẩu chuyện nhỏ về một đôi vợ chồng ngốc nghếch, trước vô tri sau ngọt ngào.
Tiểu thuyết này còn được gọi là: [Sự sa ngã của vị đế vương uy lực].
Một câu giới thiệu vắn tắt: Tôi sẽ không bao giờ cưới cô ấy đâu! Quay xe!
Dàn ý: Sống vui vẻ và hạnh phúc mỗi ngày.

Giả Quý Tộc
Tác Giả:
Mặc Thư Bạch
Dương Vi dùng mười ba năm để yêu Tống Triết.
Lần đầu tiên gặp gỡ, Dương Vi là cô bé mồ côi được mẹ anh thu dưỡng.
Ngày ấy, cô đứng trong căn nhà lớn, trên người mặc bộ giáo phục đã sờn chỉ, dưới chân còn mang đôi giày vải lấm lem bùn đất.
Tống Triết khi đó chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, đứng trên lầu mỉm cười đánh giá cô. Thiếu niên lớn lên rất đẹp, anh tựa như người từ trong tranh bước ra, làm cho người khác không nhịn được mà dõi mắt nhìn theo, nhất là khi nhìn thấy ánh sáng kiêu ngạo rực rỡ trong đôi mắt kia.
Lúc đó, Dương Vi không biết rằng khoảnh khắc sơ ngộ ấy sẽ là khởi đầu cho tình cảm đơn phương mười ba năm của cô.
Người ta thường nói trong tình yêu, ai yêu trước người đó sẽ thua…
Mà Dương Vi thì đã định sẵn sẽ thua trên tay của Tống Triết.
Cô yêu anh mười ba năm, là mười ba năm nỗ lực trả giá, là mười ba năm âm thầm chờ đợi. Vì dung nhập Tống gia, vì xứng với Tống Triết, cô cố gắng khoác lên cho mình một vỏ bọc quý tộc. Cô học đàn cello, học tiếng Pháp cùng tiếng Latinh, thành tích vĩnh viễn đệ nhất.
Cô luôn tự khắc chế, giống như sợi dây đàn lúc nào cũng căng cứng, chưa bao giờ dám phóng túng chính mình.
Nhưng Tống Triết không thích cô.
Anh lúc nào cũng lạnh nhạt, chế giễu, hình như cô làm gì anh cũng khó chịu, bất mãn.
Thật ra, chỉ cần anh đối tốt với cô một chút, cô liền vui vẻ thỏa mãn. Tống Triết thích cái gì, cô đều có thể cố gắng. Tính yêu của cô lúc đó vốn dĩ hèn mọn như vậy đấy.
Rồi ước mơ của Dương Vi cũng thành hiện thực, Tống Triết kết hôn với cô, cô trở thành Tống phu nhân được người người ngưỡng mộ.
Dương Vi đã từng rất hạnh phúc, cô là bạn đời của anh, là người có thể đường đường chính chính cùng anh đi đến cuối đoạn đường. Cô từng nghĩ mình sẽ bên anh cả đời, dù khó khăn hay dễ dàng, dù vui vẻ hay bi thương…
Nhưng rồi, cô thua cuộc.
Cô không chịu nổi ánh mắt lạnh nhạt mỗi khi anh nhìn cô.
Cô không chịu nổi những lần anh trào phúng nghi ngờ tình yêu của mình.
Cô không chịu nổi những ngày cô đơn ngồi trong căn phòng trống vắng lạnh lẽo, vô vọng chờ đợi anh trở về.
Dương Vi không chịu nổi, nên cô buông tay…
“Tống Triết, chúng ta ly hôn đi.”
Ngày nghe Dương Vi nói câu này, Tống Triết đã rất bất ngờ. Anh thản nhiên đến bình tĩnh…
“Là vì chuyện của Võ Luân sao, tôi cho rằng em sẽ không tức giận.”
Anh cười đến ôn hòa “Như vậy đi, tôi sẽ cho người đính vé máy bay, chúng ta đi du lịch nước ngoài, em hết giận rồi chứ?”
Anh cho rằng cô đang giận dỗi, nhiều chút kiên nhẫn dỗ dành, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Khi ấy, Tống Triết không biết rằng, Dương Vi là nghiêm túc, đó là ngày mà cô bắt đầu học cách buông bỏ anh, học cách quên đi tình yêu mà cô đã dành cho anh.
Nếu như thời gian được quay lại, nếu như Tống Triết biết được mình đã từng ngu ngốc đến như thế nào thì có lẽ anh đã không vì chút tâm lý phản nghịch, vì cái gọi là sĩ diện đàn ông mà ký vào đơn ly dị.
Nhưng cuộc đời vốn dĩ chẳng có nếu như…
Ngày anh và cô ly hôn, anh đã từng ngây thơ nghĩ sớm muộn gì cô cũng về bên anh, sớm muộn gì cô cũng quay về làm Tống phu nhân.
Tống Triết khi ấy là một người đàn ông kiêu căng, tự phụ, anh cho rằng cô đã ở bên anh mười ba năm thì sẽ không bao giờ rời bỏ. Anh thói quen được cô đối tốt, anh thói quen nhận sự yên lặng trả giá từ cô…
Cô sẽ trở lại mà thôi
Nhưng rồi, Tống Triết phát hiện, từ khi Dương Vi rời xa anh, cô đã thay đổi rất nhiều.
Cô hay cười hơn trước, lại quen được rất nhiều người bạn, thì ra cô là một người hài hước, có thể chọc cười người khác chỉ với vài lời nói. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một Dương Vi sống động như thế, không còn một Dương Vi lúc nào cũng ưu nhã đến cứng ngắc mà đầy tự nhiên và vui vẻ.
Còn Tống Triết, từ khi cô đi, anh có gì…
Là sự cô đơn, trống vắng, là thiếu mất một người luôn quan tâm chăm sóc, là mất đi một người vợ mà trước giờ anh chưa từng nghĩ cô lại quan trọng với anh như thế.
Lần đầu tiên, Tống Triết bỏ xuống sĩ diện, lần đầu tiên, Tống Triết chịu thua mà đi tìm Dương Vi…
“Dương Vi, trở về đi, chuyện ly hôn coi như chưa từng xảy ra.”
“Tôi không quen căn nhà không có em.”
“Tôi không quen nhìn em rời khỏi tôi.”
“Tôi không quen em đối xử tốt với người khác bỏ quên tôi.”
“Tôi không quen nhìn em cười với người khác.”
.
“Tống Triết, tôi đã từng yêu anh.”
“Sẽ thói quen… Chúng ta từng người sẽ tân sinh mới, cho nên, trở về đi…”
Dương Vi không còn yêu Tống Triết nữa rồi, cô sẽ không quay về bên anh.
Đây là lần đầu tiên Tống Triết nhìn rõ sự thật như vậy.
Mười ba năm qua, Tống Triết đã làm rất nhiều chuyện sai, rõ ràng là yêu lại vì chút kiêu ngạo, tự tôn mà trốn tránh thừa nhận, rõ ràng là không thể sống thiếu cô lại vì khúc mắc ngày xưa mà hết lần này đến lần khác tổn thương đến không thể vãn hồi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Mãi đến bây giờ, Tống Triết mới hiểu Dương Vi là gia đình của anh, là một nửa linh hồn còn lại, một khi anh mất đi cô nhân sinh liền không bao giờ hoàn chỉnh…
Tống Triết phát hiện, từ trước đến giờ anh đều chưa từng chú ý cô, cũng không hiểu biết cô, hai người sở dĩ đi đến ngày hôm nay, anh là người có lỗi.
Anh của quá khứ là người ích kỷ, ỷ vào cô thích anh liền làm xằng làm bậy. Anh chưa từng thấu hiểu nên một lần lại một lần thương tổn cô.
Anh khi ấy vì khúc mắc của quá khứ mà phủ nhận tình cảm của bản thân. Lúc nào cũng sợ cô biết, kỳ thật anh yêu cô…
Sợ phần nội tâm này bị mọi người nhìn thấu.
Sợ phần cảm tình này bị cô biết, lại không chiếm được đáp lại.
Cô từng từ bỏ anh, anh cũng đã nói không cần cô, nhưng đến cuối cùng, chung quy anh vẫn yêu cô.
Điều này đối với Tống Triết mới hai mươi tuổi chưa hiểu sự đời là vô cùng nhục nhã… Nên anh trốn tránh, để rồi mất đi cô.
Dương Vi là mười ba năm quá khứ của Tống Triết, là vĩnh viễn tương lai của anh. Nếu tổn thương đã hình thành, xin hãy cho anh cơ hội để bù đắp…
Anh sẽ nhanh chóng học làm món cô thích ăn.
Anh sẽ nhanh chóng tìm hiểu sở thích của cô, từ âm nhạc, điện ảnh cho đến sách báo.
Anh sẽ nhanh chóng học cách hiểu được hàm ý trong từng lời nói của cô.
Anh sẽ nhanh chóng học cách khắc chế cảm xúc của chính mình, áp chế những lời nói luôn tổn thương người khác.
Anh đã học xong lời nói xin lỗi, học xong việc đặt bản thân mình vào vị trí của cô để thấu hiểu, đã học xong khắc chế, học xong ẩn nhẫn.
Rồi sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ học xong tất cả những gì cô thích, trở thành mẫu người cô thích, để cô có thể thêm một lần nữa bắt đầu yêu anh.
Dương Vi, trước đây là tôi ỷ vào em thích tôi nên tùy ý làm bậy. Bây giờ đổi lại tới lượt em, tôi cho phép em ỷ vào tôi thích mà tùy hứng kiêu ngạo, có được không?
Lần đầu tiên gặp gỡ, Dương Vi là cô bé mồ côi được mẹ anh thu dưỡng.
Ngày ấy, cô đứng trong căn nhà lớn, trên người mặc bộ giáo phục đã sờn chỉ, dưới chân còn mang đôi giày vải lấm lem bùn đất.
Tống Triết khi đó chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, đứng trên lầu mỉm cười đánh giá cô. Thiếu niên lớn lên rất đẹp, anh tựa như người từ trong tranh bước ra, làm cho người khác không nhịn được mà dõi mắt nhìn theo, nhất là khi nhìn thấy ánh sáng kiêu ngạo rực rỡ trong đôi mắt kia.
Lúc đó, Dương Vi không biết rằng khoảnh khắc sơ ngộ ấy sẽ là khởi đầu cho tình cảm đơn phương mười ba năm của cô.
Người ta thường nói trong tình yêu, ai yêu trước người đó sẽ thua…
Mà Dương Vi thì đã định sẵn sẽ thua trên tay của Tống Triết.
Cô yêu anh mười ba năm, là mười ba năm nỗ lực trả giá, là mười ba năm âm thầm chờ đợi. Vì dung nhập Tống gia, vì xứng với Tống Triết, cô cố gắng khoác lên cho mình một vỏ bọc quý tộc. Cô học đàn cello, học tiếng Pháp cùng tiếng Latinh, thành tích vĩnh viễn đệ nhất.
Cô luôn tự khắc chế, giống như sợi dây đàn lúc nào cũng căng cứng, chưa bao giờ dám phóng túng chính mình.
Nhưng Tống Triết không thích cô.
Anh lúc nào cũng lạnh nhạt, chế giễu, hình như cô làm gì anh cũng khó chịu, bất mãn.
Thật ra, chỉ cần anh đối tốt với cô một chút, cô liền vui vẻ thỏa mãn. Tống Triết thích cái gì, cô đều có thể cố gắng. Tính yêu của cô lúc đó vốn dĩ hèn mọn như vậy đấy.
Rồi ước mơ của Dương Vi cũng thành hiện thực, Tống Triết kết hôn với cô, cô trở thành Tống phu nhân được người người ngưỡng mộ.
Dương Vi đã từng rất hạnh phúc, cô là bạn đời của anh, là người có thể đường đường chính chính cùng anh đi đến cuối đoạn đường. Cô từng nghĩ mình sẽ bên anh cả đời, dù khó khăn hay dễ dàng, dù vui vẻ hay bi thương…
Nhưng rồi, cô thua cuộc.
Cô không chịu nổi ánh mắt lạnh nhạt mỗi khi anh nhìn cô.
Cô không chịu nổi những lần anh trào phúng nghi ngờ tình yêu của mình.
Cô không chịu nổi những ngày cô đơn ngồi trong căn phòng trống vắng lạnh lẽo, vô vọng chờ đợi anh trở về.
Dương Vi không chịu nổi, nên cô buông tay…
“Tống Triết, chúng ta ly hôn đi.”
Ngày nghe Dương Vi nói câu này, Tống Triết đã rất bất ngờ. Anh thản nhiên đến bình tĩnh…
“Là vì chuyện của Võ Luân sao, tôi cho rằng em sẽ không tức giận.”
Anh cười đến ôn hòa “Như vậy đi, tôi sẽ cho người đính vé máy bay, chúng ta đi du lịch nước ngoài, em hết giận rồi chứ?”
Anh cho rằng cô đang giận dỗi, nhiều chút kiên nhẫn dỗ dành, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Khi ấy, Tống Triết không biết rằng, Dương Vi là nghiêm túc, đó là ngày mà cô bắt đầu học cách buông bỏ anh, học cách quên đi tình yêu mà cô đã dành cho anh.
Nếu như thời gian được quay lại, nếu như Tống Triết biết được mình đã từng ngu ngốc đến như thế nào thì có lẽ anh đã không vì chút tâm lý phản nghịch, vì cái gọi là sĩ diện đàn ông mà ký vào đơn ly dị.
Nhưng cuộc đời vốn dĩ chẳng có nếu như…
Ngày anh và cô ly hôn, anh đã từng ngây thơ nghĩ sớm muộn gì cô cũng về bên anh, sớm muộn gì cô cũng quay về làm Tống phu nhân.
Tống Triết khi ấy là một người đàn ông kiêu căng, tự phụ, anh cho rằng cô đã ở bên anh mười ba năm thì sẽ không bao giờ rời bỏ. Anh thói quen được cô đối tốt, anh thói quen nhận sự yên lặng trả giá từ cô…
Cô sẽ trở lại mà thôi
Nhưng rồi, Tống Triết phát hiện, từ khi Dương Vi rời xa anh, cô đã thay đổi rất nhiều.
Cô hay cười hơn trước, lại quen được rất nhiều người bạn, thì ra cô là một người hài hước, có thể chọc cười người khác chỉ với vài lời nói. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một Dương Vi sống động như thế, không còn một Dương Vi lúc nào cũng ưu nhã đến cứng ngắc mà đầy tự nhiên và vui vẻ.
Còn Tống Triết, từ khi cô đi, anh có gì…
Là sự cô đơn, trống vắng, là thiếu mất một người luôn quan tâm chăm sóc, là mất đi một người vợ mà trước giờ anh chưa từng nghĩ cô lại quan trọng với anh như thế.
Lần đầu tiên, Tống Triết bỏ xuống sĩ diện, lần đầu tiên, Tống Triết chịu thua mà đi tìm Dương Vi…
“Dương Vi, trở về đi, chuyện ly hôn coi như chưa từng xảy ra.”
“Tôi không quen căn nhà không có em.”
“Tôi không quen nhìn em rời khỏi tôi.”
“Tôi không quen em đối xử tốt với người khác bỏ quên tôi.”
“Tôi không quen nhìn em cười với người khác.”
.
“Tống Triết, tôi đã từng yêu anh.”
“Sẽ thói quen… Chúng ta từng người sẽ tân sinh mới, cho nên, trở về đi…”
Dương Vi không còn yêu Tống Triết nữa rồi, cô sẽ không quay về bên anh.
Đây là lần đầu tiên Tống Triết nhìn rõ sự thật như vậy.
Mười ba năm qua, Tống Triết đã làm rất nhiều chuyện sai, rõ ràng là yêu lại vì chút kiêu ngạo, tự tôn mà trốn tránh thừa nhận, rõ ràng là không thể sống thiếu cô lại vì khúc mắc ngày xưa mà hết lần này đến lần khác tổn thương đến không thể vãn hồi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Mãi đến bây giờ, Tống Triết mới hiểu Dương Vi là gia đình của anh, là một nửa linh hồn còn lại, một khi anh mất đi cô nhân sinh liền không bao giờ hoàn chỉnh…
Tống Triết phát hiện, từ trước đến giờ anh đều chưa từng chú ý cô, cũng không hiểu biết cô, hai người sở dĩ đi đến ngày hôm nay, anh là người có lỗi.
Anh của quá khứ là người ích kỷ, ỷ vào cô thích anh liền làm xằng làm bậy. Anh chưa từng thấu hiểu nên một lần lại một lần thương tổn cô.
Anh khi ấy vì khúc mắc của quá khứ mà phủ nhận tình cảm của bản thân. Lúc nào cũng sợ cô biết, kỳ thật anh yêu cô…
Sợ phần nội tâm này bị mọi người nhìn thấu.
Sợ phần cảm tình này bị cô biết, lại không chiếm được đáp lại.
Cô từng từ bỏ anh, anh cũng đã nói không cần cô, nhưng đến cuối cùng, chung quy anh vẫn yêu cô.
Điều này đối với Tống Triết mới hai mươi tuổi chưa hiểu sự đời là vô cùng nhục nhã… Nên anh trốn tránh, để rồi mất đi cô.
Dương Vi là mười ba năm quá khứ của Tống Triết, là vĩnh viễn tương lai của anh. Nếu tổn thương đã hình thành, xin hãy cho anh cơ hội để bù đắp…
Anh sẽ nhanh chóng học làm món cô thích ăn.
Anh sẽ nhanh chóng tìm hiểu sở thích của cô, từ âm nhạc, điện ảnh cho đến sách báo.
Anh sẽ nhanh chóng học cách hiểu được hàm ý trong từng lời nói của cô.
Anh sẽ nhanh chóng học cách khắc chế cảm xúc của chính mình, áp chế những lời nói luôn tổn thương người khác.
Anh đã học xong lời nói xin lỗi, học xong việc đặt bản thân mình vào vị trí của cô để thấu hiểu, đã học xong khắc chế, học xong ẩn nhẫn.
Rồi sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ học xong tất cả những gì cô thích, trở thành mẫu người cô thích, để cô có thể thêm một lần nữa bắt đầu yêu anh.
Dương Vi, trước đây là tôi ỷ vào em thích tôi nên tùy ý làm bậy. Bây giờ đổi lại tới lượt em, tôi cho phép em ỷ vào tôi thích mà tùy hứng kiêu ngạo, có được không?