Truyện tác giả: Khởi Dược

Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Tác Giả:
Khởi Dược
Tên khác: CẢ KINH THÀNH ĐỀU BẮT HAI TA THÀNH HÔN
Thể loại: Ngọt sủng, Cưới trước yêu sau, Duyên trời tác hợp, Sảng văn, Ngọt văn, Hào môn, 1v1, HE
Văn án
Bùi An là một quý công tử hào hoa, không chỉ có gia thế tốt đẹp, là thế tử của phủ Quốc Công, mà còn có vẻ ngoài xuất sắc, anh tuấn tiêu sắi, là phu quân trong mộng của rất nhiều quý nữ.
Mọi người ở Lâm An thường hay đàm luận, để sánh với tướng mạo của Bùi An, chắc chỉ có Tam cô nương Vương Vân của Vương gia, một mỹ nhân hiếm có.
Một ngày nọ, cả hai vô tình gặp nhau ở trà lâu, Vương Vân bất cẩn vấp ngã, được Bùi An đỡ lấy.
Chỉ trong thời gian ngắn, tin đồn đã lan đi khắp nơi.
“Bùi thế tử và Vân cô nương gặp mặt riêng tư ở trà lâu.”
“Còn ôm nhau.”
“Có gì mà lạ, hôm kia ta còn thấy bà mối đi qua cả hai nhà…”
Tin đồn lan càng lúc càng rộng, trúc mã ngày xưa của Vương Vân đã trả lại vật đính ước cho nàng: “Vương cô nương đẹp nghiêng sắc nghiêng thành, kẻ họ Hình đây không xứng với nàng.”
Thanh mai môn đăng hộ đối của Bùi An cũng tìm đến nhà, khóc lóc ỉ ôi, nói: “Phụ mẫu hai bên đã đồng ý, khi khác sẽ chọn ngày bàn chuyện cưới xin, nhưng nay cuộc hôn nhân này không cách nào thành được.”
Bùi An: “…”
Thậm chí bà mối còn không mời mà tới.
Cả hai sầu muộn vô cùng, buộc phải hẹn nhau ra ngoài để thương lượng đối sách.
Bùi An nói trước: “Thiên hạ đang đồn hai ta ở bên nhau.”
Vương Vân gật đầu: “Ta cũng đã nghe chuyện này.”
Bùi An lịch thiệp hỏi: “Vân cô nương có cách nào hay không?”
Bất đắc dĩ, Vương Vân phải nói: “Nếu không thì cứ thế đi?” Nàng mệt mỏi lắm rồi.
Bùi An: “Thành giao, ngày mai ta đến cầu hôn.”
Thể loại: Ngọt sủng, Cưới trước yêu sau, Duyên trời tác hợp, Sảng văn, Ngọt văn, Hào môn, 1v1, HE
Văn án
Bùi An là một quý công tử hào hoa, không chỉ có gia thế tốt đẹp, là thế tử của phủ Quốc Công, mà còn có vẻ ngoài xuất sắc, anh tuấn tiêu sắi, là phu quân trong mộng của rất nhiều quý nữ.
Mọi người ở Lâm An thường hay đàm luận, để sánh với tướng mạo của Bùi An, chắc chỉ có Tam cô nương Vương Vân của Vương gia, một mỹ nhân hiếm có.
Một ngày nọ, cả hai vô tình gặp nhau ở trà lâu, Vương Vân bất cẩn vấp ngã, được Bùi An đỡ lấy.
Chỉ trong thời gian ngắn, tin đồn đã lan đi khắp nơi.
“Bùi thế tử và Vân cô nương gặp mặt riêng tư ở trà lâu.”
“Còn ôm nhau.”
“Có gì mà lạ, hôm kia ta còn thấy bà mối đi qua cả hai nhà…”
Tin đồn lan càng lúc càng rộng, trúc mã ngày xưa của Vương Vân đã trả lại vật đính ước cho nàng: “Vương cô nương đẹp nghiêng sắc nghiêng thành, kẻ họ Hình đây không xứng với nàng.”
Thanh mai môn đăng hộ đối của Bùi An cũng tìm đến nhà, khóc lóc ỉ ôi, nói: “Phụ mẫu hai bên đã đồng ý, khi khác sẽ chọn ngày bàn chuyện cưới xin, nhưng nay cuộc hôn nhân này không cách nào thành được.”
Bùi An: “…”
Thậm chí bà mối còn không mời mà tới.
Cả hai sầu muộn vô cùng, buộc phải hẹn nhau ra ngoài để thương lượng đối sách.
Bùi An nói trước: “Thiên hạ đang đồn hai ta ở bên nhau.”
Vương Vân gật đầu: “Ta cũng đã nghe chuyện này.”
Bùi An lịch thiệp hỏi: “Vân cô nương có cách nào hay không?”
Bất đắc dĩ, Vương Vân phải nói: “Nếu không thì cứ thế đi?” Nàng mệt mỏi lắm rồi.
Bùi An: “Thành giao, ngày mai ta đến cầu hôn.”

Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng
Tác Giả:
Khởi Dược
Ngày trưởng tôn nhà họ Tạ thành hôn, lão phu nhân vì có ý thiên vị tam thiếu gia Tạ Thiệu, lo lắng hắn quá lười biếng, tương lai sẽ phá sạch gia sản, lại nghe nói trưởng nữ nhà họ Ôn rất biết quán xuyến việc nhà, bèn âm thầm tráo đổi tân lang.
Nào ngờ nhà họ Ôn cũng bày mưu tính kế.
Đích nữ Ôn Thù Sắc bên cạnh lão phu nhân nhà họ Ôn dung mạo tuyệt sắc, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư, sợ rằng tương lai sẽ bị chồng xem thường. Nghe nói trưởng tôn nhà họ Tạ ôn nhu săn sóc, lão phu nhân nhà họ Ôn bất chấp tiếng xấu, đẩy nàng lên kiệu hoa thay cho tỷ tỷ.
Đêm đó, tiếng cười nhạo chế giễu cợt của đại phòng nhà họ Tạ vang vọng đến tận phòng tân hôn.
Dưới ánh nến đỏ, công tử bột cùng đại tiểu thư kiêu căng nhìn nhau chằm chằm, kẻ tám lạng người nửa cân, cùng buông xuôi phó mặc. Điều an ủi duy nhất có lẽ chính là dung mạo của đối phương.
Sau khi thành hôn, hai người phát huy hết thảy khuyết điểm của bản thân, khiến cuộc sống ngày càng túng quẫn.
Ôn Thù Sắc cũng chưa từng oán trách, chỉ là mỗi khi Tạ Thiệu trở về lúc hoàng hôn, đều thấy nàng nhìn về phía sân viện của đại phòng bên cạnh, tay phe phẩy quạt lụa, vẻ mặt sầu não ước ao: "Thật muốn đập đổ bức tường này quá đi, không được ăn thì ngửi mùi thôi cũng được."
Dù sao cũng đã theo mình, không thể để nàng chết đói, ngày hôm sau, Tạ Thiệu lần đầu tiên bước vào thư phòng, sao chép sách vở.
Nhưng Ôn Thù Sắc không chỉ là người kiêu căng, mà còn là một cái động không đáy.
"Váy áo mới của tẩu tẩu hôm nay thật đẹp."
"Thúc đệ hôm qua tặng đệ muội một đôi khuyên tai, bạch ngọc đẹp như vậy ta cả đời chưa từng thấy."
"Phu quân chàng có biết, quạt lụa mà tiểu thư nhà họ Ngô dùng hôm nay, vậy mà lại làm bằng vàng đấy."
Tạ Thiệu:......
Tạ Thiệu nghiến răng ngồi dậy từ trường kỷ.
Về sau, khi Tạ Thiệu đem sắc phong nhất phẩm phu nhân đưa cho nàng, thật sự không nhịn được nữa: "Đủ chưa, nếu nàng còn chưa thấy đủ, vi phu chỉ còn nước đi soán ngôi thôi."
Cuộc sống này, con moẹ nó thật mệt mỏi.
Nào ngờ nhà họ Ôn cũng bày mưu tính kế.
Đích nữ Ôn Thù Sắc bên cạnh lão phu nhân nhà họ Ôn dung mạo tuyệt sắc, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư, sợ rằng tương lai sẽ bị chồng xem thường. Nghe nói trưởng tôn nhà họ Tạ ôn nhu săn sóc, lão phu nhân nhà họ Ôn bất chấp tiếng xấu, đẩy nàng lên kiệu hoa thay cho tỷ tỷ.
Đêm đó, tiếng cười nhạo chế giễu cợt của đại phòng nhà họ Tạ vang vọng đến tận phòng tân hôn.
Dưới ánh nến đỏ, công tử bột cùng đại tiểu thư kiêu căng nhìn nhau chằm chằm, kẻ tám lạng người nửa cân, cùng buông xuôi phó mặc. Điều an ủi duy nhất có lẽ chính là dung mạo của đối phương.
Sau khi thành hôn, hai người phát huy hết thảy khuyết điểm của bản thân, khiến cuộc sống ngày càng túng quẫn.
Ôn Thù Sắc cũng chưa từng oán trách, chỉ là mỗi khi Tạ Thiệu trở về lúc hoàng hôn, đều thấy nàng nhìn về phía sân viện của đại phòng bên cạnh, tay phe phẩy quạt lụa, vẻ mặt sầu não ước ao: "Thật muốn đập đổ bức tường này quá đi, không được ăn thì ngửi mùi thôi cũng được."
Dù sao cũng đã theo mình, không thể để nàng chết đói, ngày hôm sau, Tạ Thiệu lần đầu tiên bước vào thư phòng, sao chép sách vở.
Nhưng Ôn Thù Sắc không chỉ là người kiêu căng, mà còn là một cái động không đáy.
"Váy áo mới của tẩu tẩu hôm nay thật đẹp."
"Thúc đệ hôm qua tặng đệ muội một đôi khuyên tai, bạch ngọc đẹp như vậy ta cả đời chưa từng thấy."
"Phu quân chàng có biết, quạt lụa mà tiểu thư nhà họ Ngô dùng hôm nay, vậy mà lại làm bằng vàng đấy."
Tạ Thiệu:......
Tạ Thiệu nghiến răng ngồi dậy từ trường kỷ.
Về sau, khi Tạ Thiệu đem sắc phong nhất phẩm phu nhân đưa cho nàng, thật sự không nhịn được nữa: "Đủ chưa, nếu nàng còn chưa thấy đủ, vi phu chỉ còn nước đi soán ngôi thôi."
Cuộc sống này, con moẹ nó thật mệt mỏi.

Sau Khi Phu Thê Hầu Phủ Trọng Sinh
Tác Giả:
Khởi Dược
Năm Bạch Minh Tế cập kê, Yến gia sai người mai mối tới cửa cầu thân Thế tử Yến Trường Lăng, đều là con nhà võ tướng, cũng xem như môn đăng hộ đối, cha mẹ nàng lập tức đồng ý, nàng cũng hài lòng.
Mười bảy tuổi Bạch Minh Tế gả vào Yến gia, đêm tân hôn vừa được vén khăn voan lên, biên quan liền truyền đến tin báo nguy cấp, Yến Trường Lăng với thân phận Thiếu tướng, phụng mệnh xuất chinh.
Một năm sau, truyền về tin chàng tử trận.
Đối với người phu quân kiếp trước chỉ gặp qua một lần đã bỏ mạng nơi biên quan, Bạch Minh Tế đánh giá về chàng là: Có tài mà không có đức, uổng phí một bộ não.
Trùng sinh trở về, xem như "một ngày nên nghĩa vợ chồng, dù ai thêu phượng vẽ rồng mặc ai", Bạch Minh Tế dự định giúp chàng một phen, xử lý tên bằng hữu hãm hại chàng trước.
Còn di mẫu hại chết cả nhà nàng, nàng không vội, nàng muốn dùng dao cùn xẻo thịt, nàng bày mưu tính kế, đợi rồi lại đợi, cuối cùng đợi được tin dì rơi xuống vực, thi cốt vô tồn.
Hai mắt Bạch Minh Tế như bốc hỏa, "Tên khốn kiếp nào ra tay?!"
—
Yến Trường Lăng mười sáu tuổi đã ra chiến trường, trường mâu trong tay nhuốm máu vô số, hai mươi tuổi cưới Bạch đại cô nương nổi danh khắp kinh thành, nhân sinh mỹ mãn, chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ chết trẻ.
Chết oan uổng không cam lòng, linh hồn chàng phiêu đãng về phủ, tận mắt nhìn thấy thê tử kết tóc bị người ta hạ độc chết.
Trùng sinh trở về, chàng dự định thực hiện nghĩa vụ làm chồng trước, thay nàng xử lý người di mẫu kia.
Còn mối thù của mình, chàng muốn từ từ, tra ra chân tướng năm đó, vạch mặt tên "bằng hữu tốt" đã bán đứng chàng. Chàng bày mưu tính kế, còn chưa kịp ra tay, kẻ đó lại chết trước.
Yến Trường Lăng mắt nổ đom đóm, "Đoè moè,!!! Ai giết?"
—
Biết được chân tướng, hai người trầm mặc đối diện, sau khi thầm mắng đối phương xong, cả hai đều mất hết ý chí chiến đấu.
Yến Trường Lăng: Trùng sinh còn ý nghĩa gì?
Bạch Minh Tế: Trùng sinh rốt cuộc còn ý nghĩa gì?
Đã trùng sinh rồi, không thể để mọi chuyện tiếp diễn như kiếp trước, Yến Trường Lăng đề nghị trước, "Hay là trước tiên lưu lại hậu duệ?"
Bạch Minh Tế đồng ý.
Mười bảy tuổi Bạch Minh Tế gả vào Yến gia, đêm tân hôn vừa được vén khăn voan lên, biên quan liền truyền đến tin báo nguy cấp, Yến Trường Lăng với thân phận Thiếu tướng, phụng mệnh xuất chinh.
Một năm sau, truyền về tin chàng tử trận.
Đối với người phu quân kiếp trước chỉ gặp qua một lần đã bỏ mạng nơi biên quan, Bạch Minh Tế đánh giá về chàng là: Có tài mà không có đức, uổng phí một bộ não.
Trùng sinh trở về, xem như "một ngày nên nghĩa vợ chồng, dù ai thêu phượng vẽ rồng mặc ai", Bạch Minh Tế dự định giúp chàng một phen, xử lý tên bằng hữu hãm hại chàng trước.
Còn di mẫu hại chết cả nhà nàng, nàng không vội, nàng muốn dùng dao cùn xẻo thịt, nàng bày mưu tính kế, đợi rồi lại đợi, cuối cùng đợi được tin dì rơi xuống vực, thi cốt vô tồn.
Hai mắt Bạch Minh Tế như bốc hỏa, "Tên khốn kiếp nào ra tay?!"
—
Yến Trường Lăng mười sáu tuổi đã ra chiến trường, trường mâu trong tay nhuốm máu vô số, hai mươi tuổi cưới Bạch đại cô nương nổi danh khắp kinh thành, nhân sinh mỹ mãn, chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ chết trẻ.
Chết oan uổng không cam lòng, linh hồn chàng phiêu đãng về phủ, tận mắt nhìn thấy thê tử kết tóc bị người ta hạ độc chết.
Trùng sinh trở về, chàng dự định thực hiện nghĩa vụ làm chồng trước, thay nàng xử lý người di mẫu kia.
Còn mối thù của mình, chàng muốn từ từ, tra ra chân tướng năm đó, vạch mặt tên "bằng hữu tốt" đã bán đứng chàng. Chàng bày mưu tính kế, còn chưa kịp ra tay, kẻ đó lại chết trước.
Yến Trường Lăng mắt nổ đom đóm, "Đoè moè,!!! Ai giết?"
—
Biết được chân tướng, hai người trầm mặc đối diện, sau khi thầm mắng đối phương xong, cả hai đều mất hết ý chí chiến đấu.
Yến Trường Lăng: Trùng sinh còn ý nghĩa gì?
Bạch Minh Tế: Trùng sinh rốt cuộc còn ý nghĩa gì?
Đã trùng sinh rồi, không thể để mọi chuyện tiếp diễn như kiếp trước, Yến Trường Lăng đề nghị trước, "Hay là trước tiên lưu lại hậu duệ?"
Bạch Minh Tế đồng ý.