Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 53: Một năm có ý nghĩa nhất.

💖Mỗi vote của bạn đều là động lực của Mun❤

_______

Đêm 30 hôm nay, khi trời còn chưa sáng, nhà nhà đều đốt pháo trúc, ở Dục triều bây giờ còn chưa có xuất hiện ▢▢, lại càng không có pháo đốt của đời sau, chỉ có pháo trúc.

Như tên, pháo trúc là đem gậy trúc vứt vào bên trong chậu than đốt lên,  khi trúc nở to ra sẽ tạo ra tiếng vang, mọi người lấy tiếng vang đó làm vui mừng, ngụ ý là nghiênh đón năm mới. Còn có một cách nói khác, đêm 30 hôm nay sẽ có dã thú gọi là "Năm" xuống núi kiếm ăn, mà nhân loại chính là đồ ăn của nó. Đã từng có rất nhiều người trở thành bữa ăn của "Năm", sau đó lại có người vô tình phát hiện, "Năm" rất sợ tiếng vang, khi đốt pháo trúc có thể xua đuổi "Năm", vì thế nhà nào cũng đốt pháo trúc. Từ đây, "Năm" bị dọa sợ chạy vào núi sâu, không dám xuống núi ăn thịt người nữa.


"Năm" chỉ là một truyền thuyết, nó có thật sự tồn tại hay không còn phải chờ thương thảo, bất quá thú hoang sợ pháo ngược lại là sự thật.

Vào buổi sáng sớm, tiếng pháo trúc vang lên không ngừng khiến chó săn bệnh tật đang nằm trên đất sợ tới mức cuộn tròn thân mình kêu lên ô ô, toàn thân run rẩy, không màng vết thương trên thân mình giãy giụa muốn đứng lên. Nhưng mà thương thế của nó quá nặng, thân thể suy yếu, giãy giụa tại chỗ nửa ngày, miệng còn bị trói, mắt không mở ra, chỉ có thể rêи ɾỉ nhỏ vụn.

Đường Thọ dò ra cái đầu từ trong ổ chăn nhìn nó, thực tốt, còn rất có tinh thần, không giống bộ dáng sắp chết, cũng không biết có thể hay không chịu đựng được mấy hôm.

Càng ngày càng có nhiều nhà đốt pháo, chó săn tựa hồ càng giãy giụa kịch liệt hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt dây thừng, nhìn bộ dạng này của nó, Đường Thọ có chút sợ. Đừng nói chó săn quanh năm lăn lộn với chó sói không tiếp xúc với người, cho dù là chó đất được các nông gia nuôi bên người, một khi bị pháo làm cho kinh sợ, cũng có thể phát điên không nhận chủ, nhìn thấy ai gây tổn thương người đó. Mà chó săn này không phải cậu nuôi bên người từ nhỏ, cũng không cùng người thường xuyên chơi đùa, mặc dù bị trọng thương, nếu trên miệng không bị buộc dây thừng, có khi đã dùng hết toàn lực cắn cho cậu một ngụm, không chết không tha.


Ở đời sau, con người cùng dã thú gần như bị ngăn cách, còn không bằng người đã có kinh nghiệm đuổi dã thú, cho nên không trách Đường Thọ nhát gan, trong đầu liền hiện lên đoạn video con chó sau khi bị chấn kinh tấn công con người, người bị cắn đến thương tích đầy mình, thê thảm đáng sợ. Càng nghĩ càng sợ hãi, thế nhưng sợ đến mức chăn cũng không dám đưa tay ra kéo, chỉ sợ kinh động đến chó săn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh mẫn cảm của nó, khiến nó phấn khởi cắn người.

Vào thời điểm Đường Thọ bị sợ đến quên cả kêu lên, Hùng Tráng Sơn quay lại, y vừa mở cửa liền nhìn thấy cái chăn Đường Thọ đang đắp bị tuột đến mắt cá chân, cũng không dám duỗi tay kéo, cứ như vậy run lẩy bẩy nhìn chằm chằm chó săn dưới đất, bộ dáng kia thập phần đáng thương.

Bộ dáng này của Đường Thọ khiến trái tim Hùng Tráng Sơn co rút, y đi nhanh vào phòng, tuy tay lấy cái ga giường cũ bao lấy cho săn, nhiều ít cũng ngăn được tiếng vang. Thấy màu đen quen thuộc, chó săn liền thả lỏng, chỉ cuộn tròn thân thể run bần bật.


Sau đó Hùng Tráng Sơn ngồi lên giường đất, một phen lấy chăn đắp lên cho Đường Thọ rồi kéo cả người lẫn chăn vào trong ngực.

"Đừng sợ, không có việc gì, ta đã trở về." Hai tay Hùng Tráng Sơn như xiềng xích gắt gao ôm ở bên hông Đường Thọ, giống như kìm sắt vững chắc, khiến xương sườn Đường Thọ có chút đau. Nhưng vào giờ phút này, đau đớn này ngược lại khiến Đường Thọ thấy an tâm, cậu hận hiện tại Hùng Tráng Sơn không dùng thêm chút lực.

Đường Thọ nằm ở trong lòng Hùng Tráng Sơn một lát, liền chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhìn chó săn mà cũng cảm thấy sợ, cậu thế nhưng đem sự việc ở kiếp trước tự dọa bản thân đến chết khiếp.

Cậu thẹn thùng cúi đầu:"Không có việc gì, ngươi làm xong việc rồi, như thế nào nhanh như vậy?"
"Còn chưa xong, ta nghe thấy tiếng pháo trúc ngày càng vang, liền nghĩ đến chó săn trong phòng, ta sợ nó sợ hãi liền làm tổn thương ngươi, liền chạy nhanh quay lại, không nghĩ tới vẫn là đem ngươi dọa sợ rồi. Là ta về trễ." Hùng Tráng Sơn áy náy nói.

"Không có việc gì." Đường Thọ nói:"Ta ngày thường cũng không có sợ chó, chắc là do không phải nhà mình nuôi nên trong lòng có chút lo lắng."

"Ta đây đem nó sang phòng bếp, hoặc là đem ra bên ngoài?"

"Đừng, để nó lại trong phòng đi, chốc lát ta muốn qua phòng bếp nấu đồ ăn, nó ở trong bếp ta càng sợ hãi. Còn để ở bên ngoài, chúng ta đã vất vả cứu sống nó, dùng tới nhiều thuốc trị thương như vậy, chẳng phải là lãng phí sao." Đường Thọ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng không còn sợ hãi, tuy rằng hôm nay tỉnh dậy sớm hơn so với mọi ngày, cậu cũng không tính ngủ thêm nữa, ngủ cũng không ngủ được, lại còn phải làm thật nhiều thức ăn Tết, cũng khá là bận rộn. Nhưng cũng may gia tiên Hùng gia được thờ phụng ở bên nhà Hùng mẫu, bọn họ không cần chuẩn bị đồ thờ cúng gì, bớt được không ít chuyện.
"Ngươi đợi ta một lát, hai ta chút nữa cùng nhau đi ra ngoài." Đường Thọ đứng lên mặc quần áo, sợ Hùng Tráng Sơn đi trước, đem cậu cùng chó săn ở chung một phòng, vội nói.

"Ngươi đừng có gấp, chậm rãi mặc, ta không có đi." Thấy Đường Thọ vội vàng mặc quần áo, Hùng Tráng Sơn đi lên trợ giúp.