Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 34: Chương 34


Edit: Manh Manh
Một quyển sách tốt, sách hay, hay là sách hướng dẫn học tập, mặc kệ là đối giáo viên hay học sinh, đều có trợ giúp phi thường lớn.

Giai đoạn hiện tại sách giao khoa mọi người dùng là được biên soạn sau khi kỳ thi đại học khôi phục được tuyên bố.

Có thể nói sách giao khoa bây giờ sử dụng, đã chứa đựng hy vọng thiết tha của biên tập đối với người đọc, đồng thời cũng còn ẩn chứa rất nhiều lỗ hổng.
Thời gian biên chỉ có hơn hai tháng, sách giáo khoa mười năm trước giờ đã rời khỏi sân khấu lịch sử, không còn phù hợp để giảng dạy sau khi kỳ thi đại học được khôi phục.

Bởi vậy sách giáo khoa trong tay học sinh có thể nói là tập hợp đông đảo các nhà giáo dục biên soạn hơn hai tháng.

Trong lúc này cần phải có rất nhiều công tác chuẩn bị, tham khảo lượng lớn sách vở, tập hợp lượng lớn tri thức, và tiến hành sửa sang, sắp xếp chữ lại.

Mặt khác còn cần suy xét năng lực tiếp thu của học sinh, và tìm người từ từ tiến hành khảo sát.

Một loạt các công tác phiền phức và phức tạp, có thể nói bộ sách đầu tiên là do vô số nhà giáo dục ngày đêm không ngừng cùng nhau biên soạn, tiêu phí rất nhiều tâm huyết.
Nhưng kỳ thật người biên sách cũng biết, tài biên sách của mình không tốt, nhưng học sinh tham khảo của bọn họ quá ít, nên không có cách nào đánh giá chính xác trình độ học tập của học sinh.

Sấp xếp tri thức cũng trở nên bất hợp lý, cần phải dạy xong một lần sau đó mới có thể hình dung đại khái phương hướng kế tiếp đi như thế nào.
Trước mặt Hạ Lận Khải bày hai quyển từ điển tiếng Anh, một quyển là Thương Vụ Ấn Thư Quán năm nay vừa mới xuất bản, một quyển là từ chổ Thẩm Kiêu lấy về.

Hai bản tự điển có bất đồng rất lớn, đơn giản mà nói, một quyển là vì người Hoa Quốc học tiếng Anh mà biên, một quyển khác tương đương biên cho người nước ngoài học tiếng Trung, khác nhau rất lớn.

Đứng ở góc độ của Hạ Lận Khải, tự nhiên là cảm thấy tự điển kia của Thẩm Kiêu tốt hơn, bởi vì từ ngữ nhiều hơn, giải thích cũng càng chính xác hơn, ví dụ kết cấu ngữ pháp cũng là phương thức người nước ngoài thường dùng để biểu đạt, nó thích hợp để học giỏi mà không phải chỉ cần để người Hoa Quốc đọc hiểu tiếng Anh.
Một quyển sách tham khảo tốt, đối với học sinh mà nói là vô cùng quan trọng.

Nhìn bản tự điển này, quyết tâm của Hạ Lận Khải càng kiên định.

Ông một bên xem, một bên ghi lại lưu ý trọng điểm chính để lần sau biên sách.
"Để ngày mai lại xem đi, đã ba giờ rồi, sáng mai còn có tiết đúng không?"
Nhìn bạn già chậm rãi đi tới, Hạ Lận Khải thay đổi vẻ mặt nghiêm khắc của trước đây, trên mặt lộ ra tươi cười ôn hòa, "Tôi đánh thức bà sao?"
Hạ phu nhân đi lên trước khoác chăn mỏng cho Hạ Lận Khải, cách thảm lông nhéo nhéo vai đối phương, "Là tôi tự mình thức, ông đọc sách có thể lớn tiếng được bao nhiêu?"
"Vậy bà sao lại không ngủ nhiều thêm một lát?"
"Ngủ không được a, Hạ giáo sư còn ở một bên đèn sách bận rộn, một mình tôi sao có thể ngủ được đây?"
Hạ Lận Khải vỗ vỗ tay đối phương, ôn thanh nói, "Bà sau khi sinh con thân thể yếu ớt, về nghỉ ngơi trước đi, tôi xem xong chổ này liền trở về phòng."
Hạ phu nhân gật đầu, "Tôi làm cho ông chút thức ăn khuya, trước ba giờ rưỡi phải nghỉ ngơi đó"
"Không cần, ăn nhiều tối ngủ không được.

Bà về nghỉ ngơi trước đi."
"Yên tâm, chỉ có một chén canh trứng lót bụng thôi." Nói xong cầm trà lạnh trên bàn lên,"Cái này tôi cũng cầm đi."
"Được."
Ánh nắng tươi sáng, đỏ, trắng, hồng, hải đường một mảnh lại một mảnh nở rộ.

Hồng nộn dịu dàng, hương thơm nhẹ thoang thoảng, rung động lòng người đồng thời lại cho người ta một cảm giác ôn ôn nhu nhu, giống như các cô gái nhỏ trong gia đình, được người ta yêu thích nhất.
Thẩm Kiêu nhặt một đóa Hải Đường rơi xuống, kẹo nó ở trong sách.


Hắn thích hoa hải đường xinh đẹp này.
Hôm nay Thẩm Kiêu và Tưởng Chính Giai tới có chút sớm, đến phòng học rồi, nhưng bên trong vẫn không có người.

Hai người ngồi ở vị trí giữa hàng thứ ba.
Chỉ chốc lát sau Hạ Lận Khải bước vào phòng học.

Thẩm Kiêu vội vàng đứng dậy, cầm đoạn văn đã phiên dịch tốt qua.
Hạ Lận Khải nhận lấy notebook, mở ra, rất nhanh đã xem xong ba đoạn dịch, ông có chút kinh ngạc, tốt hơn nhiều so với ông dự đoán.

Nhìn Tưởng Chính Giai ngồi phía dưới, Hạ Lận Khải vẫy vẫy tay với hắn, "Đi lên, cùng nhau nghe."
Tưởng Chính Giai có chút thụ sủng nhược kinh, biểu tình trên mặt còn không kịp biến hóa, đã chạy tới trên bục giảng.
Hạ Lận Khải phân biệt chỉ chỉ mấy câu trong ba bài phiên dịch, hỏi, "Em thấy mấy câu này thế nào?"
"Em cảm thấy mấy câu kia là bản dịch tốt nhất em từng thấy.".