Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 71: Thu phục Nam Minh thị

Người cũng đã tỉnh dậy, nếu thể lực tốt thì có thể nhanh chóng khỏe lại.

Cũng giống như Đông Ly Khoát, bây giờ ông giống như người bình thường.

Nói đến đây, cũng là bởi vì ông chưa từng sử dụng thuốc kháng sinh, cũng không có phản vệ với kháng sinh nên mới có hiệu quả tốt như vậy, người bị thương nằm trên đất cũng y như thế.

Người của Nam Minh thị nhìn Giang Siêu như nhìn thần linh.

Cứu sống một người sắp chết, đây là phương pháp thần tiên gì vậy?

Người của Đông Ly thị nhìn Giang Siêu bằng ánh mắt rực lửa. Nếu hắn có thể dạy bọn họ phương pháp này, họ sẽ cứu được rất nhiều người.

“Cha, con bị sao vậy?” Người bị thương tỉnh dậy, nhìn người cha đang lo lắng của mình, hắn vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng rõ ràng tinh thần đã tốt hơn nhiều.

“Con bị chứng hàn độc phát tác suýt thì chết, chính là vị tiểu huynh đệ này đã cứu con” Hai mắt tộc trưởng Nam Minh thị đỏ bừng, nắm lấy tay con trai mình.

Nói đến đây, ông ta chỉ vào Giang Siêu, trong mắt mang theo cảm kích.

Ông ta đã chắc chăn rằng con trai mình không sao. Trước kia, khi hàn độc phát tác, người trúng độc chưa bao giờ tỉnh lại, chứ đừng nói giống như con trai ông ta bây giờ, vẫn có thể nói chuyện được.

Thậm chí con trai ông ta còn gượng ngồi dậy và nhìn Giang Siêu với ánh mắt hơi khác thường.

Hắn nhớ người trước mặt này, vừa rồi Giang Siêu gần như đã chọc giận toàn bộ Nam Minh thị đuổi giết mình.

Nhưng nghĩ tới mình phát tác chứng hàn độc và được đối phương cứu, trong lòng hắn lập tức tràn đầy cảm kích.

“Cảm ơn huynh đệ đã cứu mạng, sau này nếu ngươi cần gì thì cứ nói với Nam Minh Đồ ta” Mặc dù hắn còn có chút yếu ớt, nhưng tinh thần càng tỉnh táo hơn.

Mọi người ở đây đều tin hắn đã được cứu, việc hồi phục chỉ là vấn đề thời gian.

“Không có gì, thân là người hành y, ta không thể thấy chết mà không cứu.” Giang Siêu xua tay với hắn.

Lúc này, tộc trưởng Nam Minh thị đi tới muốn quỳ xuống trước mặt Giang Siêu.

Giang Siêu nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ ông ta dậy. “Phong tộc trưởng, ngươi làm...”

“Tiểu huynh đệ, vừa rồi ta đã đắc tội với ngươi rất nhiều, Nam Minh Phong ta xấu hổ với ngươi. Tiểu huynh đệ, ngươi muốn gì thì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, sẽ không bao giờ từ chối!”

Nam Minh Phong kính cẩn nói với Giang Siêu.

Giang Siêu đã cứu được con trai ông ta, lúc này trong lòng ông ta chỉ có cảm kích và kính trọng. Về phần Giang Siêu là người Hán, ông đã không để ý tới từ lâu.

Nghe vậy, Giang Siêu mỉm cười với Nam Minh Phong, nói:

“Được, nếu tộc trưởng đã nói như vậy, ta sẽ nói, hy vọng tộc trưởng có thể nghe lời ta. Các người, Đông Ly thị và Bắc Quỳnh thị, hãy buông bỏ thù hận, thử hợp tác tưới tiêu đồng ruộng. Chỉ có đồng tâm hiệp lực thì mọi người mới có cuộc sống tốt được. Dù sao, nếu tiếp tục tranh giành như vậy, không chỉ tổn hại đến tình cảm mà còn không giải quyết được vấn đề cơ bản.”

Nghe vậy, Nam Minh Phong bỗng sửng sốt, ông ta tưởng Giang Siêu sẽ đưa ra điều kiện khác, chắc chắn là một điều kiện có lợi cho mình.

Nhưng điều kiện của Giang Siêu lại là muốn ông ta từ bỏ thù hận và phối hợp với Đông Ly thị tưới tiêu đồng ruộng.

Điều kiện này không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho Giang Siêu, nhưng lại mang lại lợi ích to lớn cho Nam Minh thị.

Tất cả mọi người trong Nam Minh thị đều nhìn Giang Siêu với vẻ mặt phức tạp, trong mắt có chút xấu hổ. Thế mà, vừa rồi bọn họ còn tưởng rằng Giang Siêu đang nói mát.