Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?
Chương 106: 106
Trên đĩa sứ đựng năm sáu con cua màu đỏ cam mới ra lò, mẹ Đào chọn một con cua vỏ đỏ, vừa bẻ ra là thấy hương gạch cua thơm phức, bà vừa lòng đặt vào chén của Hoắc Nhiên.
"Con này nhiều gạch nè, ăn lúc còn nóng đi con! Đúng rồi, con có biết cách ăn cua không?"
Hoắc Nhiên thành thật lắc đầu, bình thường hắn rất ít khi ăn cua hấp nguyên con, lúc này nhìn con cua còn nguyên nội tạng, trong lúc nhất thời hắn không biết nên xuống tay như thế nào.
"Tiểu Việt, con dạy bạn mình đi." Mẹ Đào cũng nhanh nhẹn lấy cho Đào Tri Việt một con, quay đầu khen ngợi ba Đào, "Hôm nay chọn cua thật không tồi."
Ba Đào cười cười, đẩy bát nước chấm đến chính giữa hai đứa nhỏ: "Đây là xì dầu, dấm và gừng băm, con có quen ăn không? Nếu có gia vị nào không thích thì nhất định phải nói, chú vào nhà bếp đổi một chén khác."
Đào Tri Việt kéo ghế dựa qua một chút, cẩn thận dạy cho Hoắc Nhiên.
"Ngoại trừ bao tử, chính là cái thứ màu trắng trông giống như đồ nhựa ở chính giữa thì những cái khác đều có thể ăn."
"Miếng sau lưng thân cua phải được bẻ ra, cũng loại bỏ phần mang......"
Hoắc Nhiên nghiêm túc nghe cậu nói, đôi tay vụng về làm theo lời cậu, Đào Tri Việt đơn giản đưa tay ra giúp hắn làm.
Ba Đào và mẹ Đào nhìn nhau, đều cảm thấy rất vui mừng.
Xem ra con trai mình đã thực sự kết bạn tốt trong môi trường mới.
Đào Đào đang ngồi trên ghế dành riêng cho trẻ em, trước ngực treo chiếc khăn thấm nước bọt màu hồng, chén nhỏ đựng đầy trứng hấp mềm như bông, đôi mắt to xinh đẹp của bé nhìn người lớn với con cua trên tay, thoạt nhìn rất trông mong, chiếc muỗng nhỏ trong tay đã lắc lư.
Trẻ con tuổi này thật sự quá đáng yêu.
Hoắc Nhiên bị moe hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, trực tiếp đưa miếng thịt cua lớn đã chấm gia vị, gạch cua trong suốt cùng với trứng cua trộn với nhau, khiến người ta phải động lồng.
Đào Tri Việt mỉm cười ngăn hắn lại: "Cậu nhanh ăn đi, Đào Đào chỉ có thể ăn một chút, nếm thử hương vị thôi."
Nói rồi, cậu gỡ một sợi thịt cua trắng tinh xuống, bỏ vào muỗng nhỏ của Đào, lại chấm một chút xì dầu.
Đào Đào vừa ăn thịt cua cười đến nheo đôi mắt: "Ăn ngon thật, anh cũng ăn đi."
Hoắc Nhiên vừa bị mỹ vị của con cua vừa bị bé con nhân loại tấn công cảm thấy mình lại tan chảy một lần nữa.
Hắn nhớ mang máng Hoắc Tư Hàm nhiều năm trước cũng là đáng yêu như vậy.
Sau đó......!Sau đó lại trở thành Đại vương gây sự đáng yêu.
Nhưng mà Đào Đào hẳn là sẽ tương đối giống Đào Tri Việt, ngay cả khi lớn lên thì bé vẫn là một tiểu thiên sứ yên tĩnh.
Dùng xong bữa tối trong không khí ấm áp, cùng chới với Đào Đào một lát, tiêu thực xong thì Hoắc Nhiên theo Đào Tri Việt trở lại phòng học tập.
Hai người bọn họ đã làm gần hết bài tập trong ngày rồi, ngày mai còn có bài kiểm tra vật lý, cho nên bạn học Đào Tri Việt – người có thể làm bài kiểm tra 100 điểm giảng giải cho bạn học Hoắc Nhiên – người có thể làm bài 80 điểm những vấn đề quan trọng.
Nghe tới nghe lui, trong đống công thức khiến người ta thống khỏi, Hoắc Nhiên bắt đầu thất thần.
Đào Tri Việt có vẻ rất thích màu xanh lam, dù màu xanh, giấy dán tường màu xanh, khăn trải giường cũng là màu xanh.
Hơn nữa căn phòng cũng không giống như những nam sinh khác, phòng của cậu rất gọn gàng và ngăn nắp, ngay cả sách trên giá cũng được sắp xếp có quy luật, hơn nữa thế giới xanh trắng mang đến một bầu không khí rất bình yên.
Trước kia hồi sơ trung lúc đến chơi nhà Lục Ngạn, Hoắc Nhiên đã rất không vui khi vào phòng hắn làm bài tập, thối hoắc, đối với vấn đề này, Hoắc Tư Hàm ngây thơ trong sáng đã từng phát biểu càng xuất sắc hơn: Trong phòng anh Lục Ngạn nuôi heo sao?
Đào Tri Việt phát hiện ánh mắt trống rỗng của hắn: "Cái này không hiểu sao?"
"Nghe hiểu, nhưng tôi không nhớ được công thức." Hoắc Nhiên định liệu trước nói, "Không sao đâu, tôi đã sắp xếp lại rồi, trước khi thi ngày mai sẽ xem qua, chờ bài thi phát xuống là viết vào ngay."
"Không nhớ được sao? Vậy tớ giảng cho cậu một chút nguyên lý?"
"......" Hoắc Nhiên ngả bài, "Tôi không muốn học, tôi muốn chơi, trong phòng cậu có cái gì chơi vui không?"
Lần đầu tiên tới nhà Đào Tri Việt, hắn nào có tâm tư học tập, đương nhiên chơi là quan trọng hơn cả.
"Hình như không có gì chơi vui hết." Đào Tri Việt cau mày suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Nhưng là có cái kích thích."
Đào Tri Việt đặt sách xuống, mở máy tính ra, sau đó đứng dậy đóng cửa phòng, còn thuận tay khóa trái lại.
Hoắc Nhiên nhìn toàn bộ động tác của hắn, nghi hoặc nói: "Tại sao lại phải khóa cửa?"
Đào Tri Việt giải thích: "Tớ sợ Đào Đào đột nhiên tiến vào, không thể bị con bé thấy."
Nghe vậy, Hoắc Nhiên như suy tư gì.
Một thứ kích thích xem trên máy tính.
Trẻ con không thể xem.
Hoắc Nhiên:!!!
Đào Tri Việt thế mà dẫn hắn xem cái này!
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Trong tâm trạng lo lắng và mong đợi kỳ lạ của mình, Đào Tri Việt mặt không đổi sắc mà chọn một video trong thư mục, nhấp vào để phát.