Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 438: Không được động tay động chân
Nửa đêm sau đó Hoắc Khải nôn khắp nơi, giày vò anh ta cả đêm.
Hoắc Khải cảm thấy mình sắp không qua khỏi rồi, một tay đè chặt vào vị trí tr1ái tim.
Khi đã biết “chân tướng” đêm hôm đó, anh ấy chấn động đến mức trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Đằng sau, giọ2ng nói của người đàn ông kia lại vang lên, không nghe ra được cảm xúc của anh ta là gì: “Đồng ý với cậu rồi đấy, lần này cậu hài lòng rồi chứ?”
Nói đến đây, anh ta lại bổ sung thêm hai chữ “Lại đây.” 2
Hoắc Khải: “...”
Mẹ kiếp, lại cái gì mà lại! Cậu Hoắc lớn 7từng này rồi, lần đầu tiên gặp phải tình huống lúng túng và xấu hổ như vậy.
Đến khi xoay người lại, anh ấy căng thẳng đến mức luống cuống,2 không biết để tay ở đâu.
Anh ấy nhìn liếc qua một cái rồi nhanh chóng dời mắt, hai tai nóng như hai ngọn đuốc. Cải, cái quái gì t0hể không biết!
Sao hiện tại anh ấy còn không dám nhìn vào mắt của Tiêu Diệc Hàng nữa?!
Vả lại, bất kể giữa bọn họ từng xảy ra chuyện gì thì hiện tại cũng là chỉ là một hiểu lầm. Sao, sao bọn họ có thể... Mặc dù ngồi ngay bên cạnh, nhưng ánh mắt của anh ấy lại né tránh, không dám nhìn Tiêu Diệc Hàng.
Ngược lại, người đàn ông trên giường lại nhìn thẳng vào Hoắc Khải, bờ môi khẽ mỉm.
Tất nhiên là Hoắc Khải cũng phát hiện ra tầm mắt của anh ta chứ. Nhưng anh ấy đang hết sức căng thẳng, không thể bình tĩnh nổi, nhịp tim cũng tăng tốc. Nói thật ra, điều khiến Hoắc Khải khiếp sợ nhất không phải là chuyện anh ấy nhận nhầm người và nói ra những lời đó, mà là khiếp sợ vì Tiêu Diệc Hàng đồng ý.
Anh ấy không dám nghĩ nhiều về chuyện đó, bởi vì Giáo sư Tiêu hoàn toàn có thể đạp bay anh ấy, không bao giờ cho anh ấy xuất hiện trước mặt mình nữa.
Chưa kể, Tiêu Diệc Hàng đường đường là một giáo sư bác học, nếu cần người chăm sóc thì có thể thuê nhân viên chăm sóc riêng, không cần anh ấy chăm sóc. Hoắc Khải hỏi xong, Tiêu Diệc Hàng thu ánh mắt về. Nhưng rồi một lát sau, anh ta lại trầm giọng nói: “Mặc dù tôi đã đồng ý với cậu, nhưng không có nghĩa là cậu thích làm gì tôi cũng được. Không được động
tay động chân.”
Nghe vậy, Hoắc Khải nói ngay không chút do dự“Yên, yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ không đụng vào anh!”
Anh ấy còn đang nghĩ xem phải giải thích với anh ta như thế nào, sao lại làm gì anh ta được.
Hoắc Khải bồn chồn thấp thỏm, không nhịn được họ một tiếng, liếc mắt về phía giường, nhìn dưới người Tiêu Diệc Hàng, hỏi nhỏ: “Ừm, anh bị sao thế? Gặp vấn đề ở đâu?”
Trông có vẻ là đã mổ rồi.
Tiêu Diệc Hàng dựa vào đầu giường, sắc mặt hơi tái. Anh ta nhắm mắt lại, mệt mỏi day trán, thản nhiên nói mấy chữ “Viêm ruột thừa.”
Hoắc Khải cảm thấy mình sắp không qua khỏi rồi, một tay đè chặt vào vị trí tr1ái tim.
Khi đã biết “chân tướng” đêm hôm đó, anh ấy chấn động đến mức trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Đằng sau, giọ2ng nói của người đàn ông kia lại vang lên, không nghe ra được cảm xúc của anh ta là gì: “Đồng ý với cậu rồi đấy, lần này cậu hài lòng rồi chứ?”
Nói đến đây, anh ta lại bổ sung thêm hai chữ “Lại đây.” 2
Hoắc Khải: “...”
Mẹ kiếp, lại cái gì mà lại!
Đến khi xoay người lại, anh ấy căng thẳng đến mức luống cuống,2 không biết để tay ở đâu.
Anh ấy nhìn liếc qua một cái rồi nhanh chóng dời mắt, hai tai nóng như hai ngọn đuốc. Cải, cái quái gì t0hể không biết!
Sao hiện tại anh ấy còn không dám nhìn vào mắt của Tiêu Diệc Hàng nữa?!
Vả lại, bất kể giữa bọn họ từng xảy ra chuyện gì thì hiện tại cũng là chỉ là một hiểu lầm. Sao, sao bọn họ có thể... Mặc dù ngồi ngay bên cạnh, nhưng ánh mắt của anh ấy lại né tránh, không dám nhìn Tiêu Diệc Hàng.
Ngược lại, người đàn ông trên giường lại nhìn thẳng vào Hoắc Khải, bờ môi khẽ mỉm.
Tất nhiên là Hoắc Khải cũng phát hiện ra tầm mắt của anh ta chứ. Nhưng anh ấy đang hết sức căng thẳng, không thể bình tĩnh nổi, nhịp tim cũng tăng tốc. Nói thật ra, điều khiến Hoắc Khải khiếp sợ nhất không phải là chuyện anh ấy nhận nhầm người và nói ra những lời đó, mà là khiếp sợ vì Tiêu Diệc Hàng đồng ý.
Anh ấy không dám nghĩ nhiều về chuyện đó, bởi vì Giáo sư Tiêu hoàn toàn có thể đạp bay anh ấy, không bao giờ cho anh ấy xuất hiện trước mặt mình nữa.
Chưa kể, Tiêu Diệc Hàng đường đường là một giáo sư bác học, nếu cần người chăm sóc thì có thể thuê nhân viên chăm sóc riêng, không cần anh ấy chăm sóc. Hoắc Khải hỏi xong, Tiêu Diệc Hàng thu ánh mắt về. Nhưng rồi một lát sau, anh ta lại trầm giọng nói: “Mặc dù tôi đã đồng ý với cậu, nhưng không có nghĩa là cậu thích làm gì tôi cũng được. Không được động
tay động chân.”
Nghe vậy, Hoắc Khải nói ngay không chút do dự“Yên, yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ không đụng vào anh!”
Anh ấy còn đang nghĩ xem phải giải thích với anh ta như thế nào, sao lại làm gì anh ta được.
Hoắc Khải bồn chồn thấp thỏm, không nhịn được họ một tiếng, liếc mắt về phía giường, nhìn dưới người Tiêu Diệc Hàng, hỏi nhỏ: “Ừm, anh bị sao thế? Gặp vấn đề ở đâu?”
Trông có vẻ là đã mổ rồi.
Tiêu Diệc Hàng dựa vào đầu giường, sắc mặt hơi tái. Anh ta nhắm mắt lại, mệt mỏi day trán, thản nhiên nói mấy chữ “Viêm ruột thừa.”