Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 420: Đi đăng ký kết hôn (2)
Nhưng không nghĩ tới ngày đi đăng ký kết hôn thật, anh vẫn còn nhớ mà trêu chọc cô.
Đội trưởng Lục thay đổi thật rồi, không còn lạ1nh lùng và ngờ nghệch như trước nữa. Một chiếc xe Van màu bạc lao thẳng về phía xe của bọn họ, trông như đang mất khống chế...
“Cẩn thận!” Hôn nhân có đáng sợ hay không, được quyết định bởi người mà mình lấy.
Trái tim Ôn Huyền run lên. Lục Kiêu im lặng giây lát, sau đó cầm chặt tay cô hơn, chậm rãi nói một câu: “Yên tâm, tất cả đã có anh rồi.”
Anh biết cô có ám ảnh về vấn đề gia đình, chỉ cần cô không muốn thì anh sẽ không để cô khó xử. tay ra nắm tay cô.
Tay Ôn Huyền lành lạnh, bàn tay nắm chặt, đặt bên cạnh chiếc túi xách trên đùi mình. Không biết vì sao, khi đến giờ khắc này thật, Ôn Huyền lại7 cảm thấy hồi hộp.
Cô không nói một lời, hơi thở chậm hẳn lại. Quả thực, vừa rồi trong đầu cô đã nghĩ tới một vài cảnh tượng lúc nhỏ.
Một ông bố thô bạo, một bà mẹ yếu đuối, cậu em trai nằm trong tã lót. Thật ra cô rất sợ người ta nói chuyện lớn tiếng, bởi vì nỗi ám ảnh từ những tiếng quát tháo của bố lúc nhỏ khiến cô tiều tụy khốn đốn, thần Hôm nay, tâm trạng của Lục Kiêu rất tốt.
Bình thường, cho dù tâm trạng tốt, anh cũng2 không thể hiện ra quá nhiều. Ngược lại, dù có thể nào thì anh cũng hy vọng Ôn Huyền có được tình yêu của tất cả mọi người, không chỉ anh, người nhà của anh, mà còn từ người nhà của cô nữa.
Ôn Huyền không muốn nghĩ tới những chuyện làm mình đau đầu ấy. Cô mới hai mươi lăm tuổi, sắp lấy chồng thật rồi sao?
2
Nhưng trong lòng cô cũng biết rõ, cô kết hôn là bởi vì anh, không liên quan đến tuổi tác.
Đến đèn đỏ, chiếc xe dừng lại.
0
Dường như đã nhận ra điều gì đó, Lục Kiêu vụt kinh suy nhược.
Đó là những điều khiến cô sợ hãi hôn nhân. Nhưng hôm nay, trên môi anh lại hiện hữu nụ cười, trông ôn hòa hơn dáng vẻ lạnh lùng trước kia nhiề7u.
Ôn Huyền lên xe, hai người mang sổ hộ khẩu tới nơi đăng ký. Hai người lái xe tới Cục Dân chính - nơi đăng ký kết hôn.
Nhưng đến một khúc cua, một chuyện nằm ngoài dự liệu đã xảy ra... Cô dừng lại giây lát rồi mới nói tiếp: “Nhưng anh yêu, mẹ nói với em rằng, chẳng bao lâu nữa sẽ tổ chức đám cưới, hai gia đình nên gặp mặt nhau.”
“Mẹ” ở đây là chỉ mẹ của Lục Kiêu. Ôn Huyền liếc thấy, lập tức hô to một tiếng.
Trên đường có rất nhiều xe. Lục Kiêu vội vàng đánh lái, nhưng vẫn không thể né được hẳn.
Đội trưởng Lục thay đổi thật rồi, không còn lạ1nh lùng và ngờ nghệch như trước nữa. Một chiếc xe Van màu bạc lao thẳng về phía xe của bọn họ, trông như đang mất khống chế...
“Cẩn thận!” Hôn nhân có đáng sợ hay không, được quyết định bởi người mà mình lấy.
Trái tim Ôn Huyền run lên. Lục Kiêu im lặng giây lát, sau đó cầm chặt tay cô hơn, chậm rãi nói một câu: “Yên tâm, tất cả đã có anh rồi.”
Anh biết cô có ám ảnh về vấn đề gia đình, chỉ cần cô không muốn thì anh sẽ không để cô khó xử. tay ra nắm tay cô.
Tay Ôn Huyền lành lạnh, bàn tay nắm chặt, đặt bên cạnh chiếc túi xách trên đùi mình. Không biết vì sao, khi đến giờ khắc này thật, Ôn Huyền lại7 cảm thấy hồi hộp.
Cô không nói một lời, hơi thở chậm hẳn lại. Quả thực, vừa rồi trong đầu cô đã nghĩ tới một vài cảnh tượng lúc nhỏ.
Một ông bố thô bạo, một bà mẹ yếu đuối, cậu em trai nằm trong tã lót. Thật ra cô rất sợ người ta nói chuyện lớn tiếng, bởi vì nỗi ám ảnh từ những tiếng quát tháo của bố lúc nhỏ khiến cô tiều tụy khốn đốn, thần Hôm nay, tâm trạng của Lục Kiêu rất tốt.
Bình thường, cho dù tâm trạng tốt, anh cũng2 không thể hiện ra quá nhiều. Ngược lại, dù có thể nào thì anh cũng hy vọng Ôn Huyền có được tình yêu của tất cả mọi người, không chỉ anh, người nhà của anh, mà còn từ người nhà của cô nữa.
Ôn Huyền không muốn nghĩ tới những chuyện làm mình đau đầu ấy. Cô mới hai mươi lăm tuổi, sắp lấy chồng thật rồi sao?
2
Nhưng trong lòng cô cũng biết rõ, cô kết hôn là bởi vì anh, không liên quan đến tuổi tác.
Đến đèn đỏ, chiếc xe dừng lại.
0
Dường như đã nhận ra điều gì đó, Lục Kiêu vụt kinh suy nhược.
Đó là những điều khiến cô sợ hãi hôn nhân. Nhưng hôm nay, trên môi anh lại hiện hữu nụ cười, trông ôn hòa hơn dáng vẻ lạnh lùng trước kia nhiề7u.
Ôn Huyền lên xe, hai người mang sổ hộ khẩu tới nơi đăng ký. Hai người lái xe tới Cục Dân chính - nơi đăng ký kết hôn.
Nhưng đến một khúc cua, một chuyện nằm ngoài dự liệu đã xảy ra... Cô dừng lại giây lát rồi mới nói tiếp: “Nhưng anh yêu, mẹ nói với em rằng, chẳng bao lâu nữa sẽ tổ chức đám cưới, hai gia đình nên gặp mặt nhau.”
“Mẹ” ở đây là chỉ mẹ của Lục Kiêu. Ôn Huyền liếc thấy, lập tức hô to một tiếng.
Trên đường có rất nhiều xe. Lục Kiêu vội vàng đánh lái, nhưng vẫn không thể né được hẳn.