Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 416: Anh yêu em, không liên quan đến tình yêu
***
Ôn Huyền biết mình mà đăng bài thì chắc chắn trên mạng sẽ bùng nổ.
Hơn nữa khi mở điện thoại ra, nhìn thấy b1ài đăng cũng đã lên hot search của Hoắc Khải, đọc được những câu từ trong bài đăng của anh ấy, cô không khỏi sững sờ. Ôn Huyền nhắn lại hai chữ [Hất về.]
Hoắc Khải sắp tức chết luôn rồi.
Trong lúc hai người họ đang “giao đấu” bằng icon, Ôn Huyền bỗng nhận được một tin nhắn WeChat. Sau đó, c7ô lại gửi thêm một câu: [Anh mãi mãi là chị em tốt của em
Một lúc lâu sau, Bé Yêu Của Bạn nhắn lại một chữ [Cút.]
<2br>Kèm theo đó là một icon “không muốn nói gì nữa, đồng thời ném ra một bãi shit”.
Hình ảnh sinh động ấy biểu đạt ra nỗ0i lòng của cậu Út nhà họ Hoắc lúc này. Nhìn thấy tin nhắn ấy, động tác của Ôn Huyền hơi khựng lại.
Cô ấn mở tin nhắn, cửa sổ chat với Trình Đông Nguyên hiện ra.
Đúng thế, người vừa gửi tin nhắn là Trình Đông Nguyên, Anh ta chín chắn thận trọng, học rộng hiểu sâu, Ôn Huyền rất khó đoán được ra suy nghĩ của anh ta.
Lúc này, anh ta chỉ hỏi một câu: [A Huyền, nói cho anh biết, em có vui vẻ không?
Ôn Huyền soạn một tin nhắn để trả lời anh ta [Đây là khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc nhất của em trong hai mươi lăm năm qua.] Tâm trạng của Ôn Huyền hơi phức tạp, cảm giác này khác với lúc đối mặt với Hoắc Khải.
Từ nhỏ Hoắc Khải đã là một cậu ấm ăn sung mặc sướng, nhưng lại rất chân thành, thậm chí có thể nói là lơ ngơ. Trò chuyện với anh ấy thì sẽ chẳng cần lo là anh ấy sẽ giở trò gì.
Những Trình Đông Nguyên thì khác. Anh ta soạn rất lâu, nhưng đến khi nhận được tin nhắn thì chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi: [Anh rất vui khi nhận được câu trả lời này. A Huyền, em phải hạnh phúc đấy.]
Soạn lâu như thế, đến cuối cùng chỉ gửi một ngắn gọn như vậy, chắc chắn là đã xóa đi viết lại rất nhiều lần.
E rằng chỉ có một mình anh ta mới hiểu được nỗi phức tạp, chua xót và bao tình cảm khác trong lúc đó.
Sau đó, anh ta lại gửi tới một câu: [Nếu anh ta phụ lòng em, nể tình em vẫn gọi anh là anh, anh sẽ không tha cho anh ta đầu.]
Ôn Huyền: “...”
Giờ phút này, trong lòng cô đan xen vô vàn cảm xúc, nhưng cô chẳng thể nói gì được.
Ôn Huyền biết mình mà đăng bài thì chắc chắn trên mạng sẽ bùng nổ.
Hơn nữa khi mở điện thoại ra, nhìn thấy b1ài đăng cũng đã lên hot search của Hoắc Khải, đọc được những câu từ trong bài đăng của anh ấy, cô không khỏi sững sờ. Ôn Huyền nhắn lại hai chữ [Hất về.]
Hoắc Khải sắp tức chết luôn rồi.
Trong lúc hai người họ đang “giao đấu” bằng icon, Ôn Huyền bỗng nhận được một tin nhắn WeChat. Sau đó, c7ô lại gửi thêm một câu: [Anh mãi mãi là chị em tốt của em
Một lúc lâu sau, Bé Yêu Của Bạn nhắn lại một chữ [Cút.]
<2br>Kèm theo đó là một icon “không muốn nói gì nữa, đồng thời ném ra một bãi shit”.
Hình ảnh sinh động ấy biểu đạt ra nỗ0i lòng của cậu Út nhà họ Hoắc lúc này. Nhìn thấy tin nhắn ấy, động tác của Ôn Huyền hơi khựng lại.
Cô ấn mở tin nhắn, cửa sổ chat với Trình Đông Nguyên hiện ra.
Đúng thế, người vừa gửi tin nhắn là Trình Đông Nguyên, Anh ta chín chắn thận trọng, học rộng hiểu sâu, Ôn Huyền rất khó đoán được ra suy nghĩ của anh ta.
Lúc này, anh ta chỉ hỏi một câu: [A Huyền, nói cho anh biết, em có vui vẻ không?
Ôn Huyền soạn một tin nhắn để trả lời anh ta [Đây là khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc nhất của em trong hai mươi lăm năm qua.] Tâm trạng của Ôn Huyền hơi phức tạp, cảm giác này khác với lúc đối mặt với Hoắc Khải.
Từ nhỏ Hoắc Khải đã là một cậu ấm ăn sung mặc sướng, nhưng lại rất chân thành, thậm chí có thể nói là lơ ngơ. Trò chuyện với anh ấy thì sẽ chẳng cần lo là anh ấy sẽ giở trò gì.
Những Trình Đông Nguyên thì khác. Anh ta soạn rất lâu, nhưng đến khi nhận được tin nhắn thì chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi: [Anh rất vui khi nhận được câu trả lời này. A Huyền, em phải hạnh phúc đấy.]
Soạn lâu như thế, đến cuối cùng chỉ gửi một ngắn gọn như vậy, chắc chắn là đã xóa đi viết lại rất nhiều lần.
E rằng chỉ có một mình anh ta mới hiểu được nỗi phức tạp, chua xót và bao tình cảm khác trong lúc đó.
Sau đó, anh ta lại gửi tới một câu: [Nếu anh ta phụ lòng em, nể tình em vẫn gọi anh là anh, anh sẽ không tha cho anh ta đầu.]
Ôn Huyền: “...”
Giờ phút này, trong lòng cô đan xen vô vàn cảm xúc, nhưng cô chẳng thể nói gì được.