Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 412: Món quà của chị huyền dành cho anh lục

Khuôn mặt của hai người gần trong gang tấc.

Lục Kiêu dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô, ôn hòa nói: “Anh biết em đang lo lkắng điều gì, nhưng bọn họ sẽ không thể công kích anh được đâu.” Ôn Huyền cười mềm mại, trên mặt hiện rõ nét thâm tình: “Lục Kiêu, em biết có rất nhiều người theo đuổi em, nhưng em sẵn sàng vì anh mà từ chối tất cả.”

Đời này, cô chọn anh, không còn ai khác nữa.
Tuyết đọng trên đường đã được quét dọn sạch sẽ, chất đống ở hai bên chân tường. Trên những mái nhà bằng đá xanh rêu vương những giọt bằng, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hôm nay Ôn Huyền bằng một chiếc áo chúng màu xanh kiểu cổ điển dài qua đầu gối. Mái tóc dài xoăn nhẹ và bờ môi đỏ mọng làm tôn lên nước da cô, tinh xảo và mỹ lệ như một viên ngọc.
Lục Kiêu vỗ về gò má của cô. Hai người nhìn nhau, sau đó anh chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi của cô.

Anh nhích lại gần, Ôn Huyền hé mở đôi môi.
Nhưng hiển nhiên, những tư liệu mà bọn họ tra ra được cực kỳ ít ỏi, trừ khi có người biết chuyện cố tình tiết lộ ra,

Khi mọi chuyện trên mạng đang lên đến cao trào thi Ôn Huyền lại chuẩn bị đi quay cảnh tự sát cuối cùng của bộ phim. Cô đã chuẩn bị rất lâu cho cảnh quay này.
Không phải anh nói thế để cô yên tâm, mà là bởi vì truycền thông không được phép viết bài về những người làm trong quân đội chính trị.

Nếu truyền thông dám lôi thân phận, bối acảnh của anh vào, vậy thì e rằng chính bọn họ sẽ sợ đến mức mải miết xóa bài đăng ấy chứ.
Đó cũng là một trong những tình tiết bi thảm nhất trong cả bộ phim.

Cô đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, để mình có thể nhập vai xuất sắc.
Chẳng mấy khi Đội trưởng Lục chủ động như vậy.

Anh cấp thiết muốn hôn một người đến thế.
***

Trên mạng càng lúc càng rùm beng, dường như tất cả mọi người đều đang chờ một bài đăng chính thức của cô.
Sau đó, cô rút tay ra khỏi túi áo anh.

Lục Kiêu thầy cô chạy tới khu vực nhận bưu phẩm.
Sáng hôm ấy, cũng giống như thường ngày, Lục Kiêu chuẩn bị lái xe đưa cô tới đoàn làm phim.

Hai người rời khỏi tứ hợp viện, đi ra khỏi khu phố cổ.
Bên trong, cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, bên dưới là chiếc váy dài đậm màu, cùng với đôi bốt ngắn màu đen, vừa xinh đẹp vừa có khí chất.

Sau khi ra ngoài, Ôn Huyền chủ động vươn cánh tay trắng ngần mảnh mai ra khoác tay anh.
Những kiện hàng màu xanh lam lẳng lặng nằm ở đó.

Ôn Huyền lấy điện thoại ra, nhập mã lấy hàng mà mình nhận được qua tin nhắn, một kiện hàng được đẩy ra ngoài.