Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 409: Trung với nước, trung với em (2)
Nhưng từ phía sau, một bàn tay đã nắm lấy tay cô.
Ôn Huyền sửng sốt, bất chợt cảm thấy hơi thở đằng sau rất quenk thuộc. Lý Đình Trạch bắt đầu mất kiên nhẫn, lông mày hơi nhíu lại.
“Ở Thanh Hải.” Trợ lý nghe vậy, nội tâm như muốn sụp đổ.
Bởi vì điều khiến anh ta khiếp sợ không phải là thân phận cổ đông của máy công ty, mà là một thân phận khác, một thân phận mà có đánh chết anh ta cũng không thể nghĩ tới được. Anh ta nghĩ, nói đến đây đã đủ rõ ràng lắm rồi.
Lần trước, khi bọn họ rời khỏi Thanh Hải, Tổng Giám đốc đã nói với tên họ Ngô đó là nghĩ cách giết chết gã đội trưởng của khu trực thuộc Khả Khả Tây Lý. Giây phút cô bị đám đông xô đẩy tách ra, tráai tim anh cũng nhảy lên đến cổ họng.
Mặc dù biết mình sẽ tìm được cô, những nỗi lo vẫn cứ bủa vây. Lục Kiêu cúi đầu xuống, bình tĩnh nói một câu với cô: “Ôn Huyền, hứa với anh một chuyện.”
“Chuyện... chuyện gì?” Ôn Huyền vẫn chưa hết bồn chồn. Người đàn ông đó tên là Lục Kiêu,
Trợ lý đã xác nhận rồi, chính là tên đội trưởng của khu trực thuộc đó, là đối thủ một mất một còn của bọn họ ở bên kia, là người mà bọn họ đang nghĩ cách diệt trừ. “Tổng Giám đốc Lý, theo thông tin mà tôi điều tra được, người yêu của Ôn Huyền là cổ đông của máy công ty.”
Nghe vậy, Lý Đình Trạch không hề quay đầu lại, chỉ khẽ liếc mắt về phía sau, lạnh lùng nói. Ai dám cản đường bọn họ thì bọn họ sẽ giết kẻ đó!
Quả nhiên, sau khi trợ lý nói hết câu, thân thể dong dỏng của Lý Đình Trạch cũng hơi cứng lại. Lục Kiêu: “Em phải nhớ kỹ, sau này bất kể lúc nào và ở đầu, nếu em lạc đường thì nhất định đúng đi lung tung. Anh sẽ tới nơi cuối cùng mà chúng ta gặp nhau để tìm em.”
Trái tim Ôn Huyền run lên. Một người đàn ông đứt hai tay trong túi quần u, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dáng người cao thằng anh tuấn của hắn ta phản chiếu lên tấm kính.
Đằng sau hắn ta có một người đang run sợ nói gì đó. Trợ lý đánh bạo nói. Dứt lời, anh ta dừng lại giây lát rồi lại bổ sung thêm: “Cụ thể hơn thì là làm trong khu trực thuộc của Khả Khả Tây Lý.”
Câu tiếp theo có cần cụ thể hơn nữa không? “Ừm, em hứa với anh.”
Trên một tòa cao ốc ở khu CBD giữa trung tâm thành phố. Anh sợ cô biến mất.
Thấy người đó là Lục Kiêu, Ôn Huyền lại nhào vào lòng anh. Quả nhiên, khi chậm rãi quay đầu lại, cô nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng quen thuộc, trong đó còn ẩn chcứa sự lo lắng chưa kịp tiêu tan.
Lục Kiêu cầm chặt tay cô. “Chỉ là cổ đông của máy công ty thì sợ cái gì.”
Chỉ đơn giản là có mấy đồng bạc mà thôi. Nhưng hôm nay xem ra bên kia thất bại rồi, bởi vì Lục Kiêu đã tới Bắc Kinh.
Ôn Huyền sửng sốt, bất chợt cảm thấy hơi thở đằng sau rất quenk thuộc. Lý Đình Trạch bắt đầu mất kiên nhẫn, lông mày hơi nhíu lại.
“Ở Thanh Hải.” Trợ lý nghe vậy, nội tâm như muốn sụp đổ.
Bởi vì điều khiến anh ta khiếp sợ không phải là thân phận cổ đông của máy công ty, mà là một thân phận khác, một thân phận mà có đánh chết anh ta cũng không thể nghĩ tới được. Anh ta nghĩ, nói đến đây đã đủ rõ ràng lắm rồi.
Lần trước, khi bọn họ rời khỏi Thanh Hải, Tổng Giám đốc đã nói với tên họ Ngô đó là nghĩ cách giết chết gã đội trưởng của khu trực thuộc Khả Khả Tây Lý. Giây phút cô bị đám đông xô đẩy tách ra, tráai tim anh cũng nhảy lên đến cổ họng.
Mặc dù biết mình sẽ tìm được cô, những nỗi lo vẫn cứ bủa vây. Lục Kiêu cúi đầu xuống, bình tĩnh nói một câu với cô: “Ôn Huyền, hứa với anh một chuyện.”
“Chuyện... chuyện gì?” Ôn Huyền vẫn chưa hết bồn chồn. Người đàn ông đó tên là Lục Kiêu,
Trợ lý đã xác nhận rồi, chính là tên đội trưởng của khu trực thuộc đó, là đối thủ một mất một còn của bọn họ ở bên kia, là người mà bọn họ đang nghĩ cách diệt trừ. “Tổng Giám đốc Lý, theo thông tin mà tôi điều tra được, người yêu của Ôn Huyền là cổ đông của máy công ty.”
Nghe vậy, Lý Đình Trạch không hề quay đầu lại, chỉ khẽ liếc mắt về phía sau, lạnh lùng nói. Ai dám cản đường bọn họ thì bọn họ sẽ giết kẻ đó!
Quả nhiên, sau khi trợ lý nói hết câu, thân thể dong dỏng của Lý Đình Trạch cũng hơi cứng lại. Lục Kiêu: “Em phải nhớ kỹ, sau này bất kể lúc nào và ở đầu, nếu em lạc đường thì nhất định đúng đi lung tung. Anh sẽ tới nơi cuối cùng mà chúng ta gặp nhau để tìm em.”
Trái tim Ôn Huyền run lên. Một người đàn ông đứt hai tay trong túi quần u, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dáng người cao thằng anh tuấn của hắn ta phản chiếu lên tấm kính.
Đằng sau hắn ta có một người đang run sợ nói gì đó. Trợ lý đánh bạo nói. Dứt lời, anh ta dừng lại giây lát rồi lại bổ sung thêm: “Cụ thể hơn thì là làm trong khu trực thuộc của Khả Khả Tây Lý.”
Câu tiếp theo có cần cụ thể hơn nữa không? “Ừm, em hứa với anh.”
Trên một tòa cao ốc ở khu CBD giữa trung tâm thành phố. Anh sợ cô biến mất.
Thấy người đó là Lục Kiêu, Ôn Huyền lại nhào vào lòng anh. Quả nhiên, khi chậm rãi quay đầu lại, cô nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng quen thuộc, trong đó còn ẩn chcứa sự lo lắng chưa kịp tiêu tan.
Lục Kiêu cầm chặt tay cô. “Chỉ là cổ đông của máy công ty thì sợ cái gì.”
Chỉ đơn giản là có mấy đồng bạc mà thôi. Nhưng hôm nay xem ra bên kia thất bại rồi, bởi vì Lục Kiêu đã tới Bắc Kinh.