Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 407: Cầu hôn (2)

Nội tâm cô chấn động mãnh liệt, như một cơn sóng lớn dần trên biển cả, cuối cùng hoàn toàn nhấn chìm cô.

Mọi thứ trước mắt knhòe đi, đến khi hơi nước ngưng đọng thành giọt nước và lăn xuống.

Cổ họng cô trượt một cái, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói cũncg khàn khàn: “Làm sao bây giờ? Sao tự nhiên anh lại cầu hôn với em? Chắc chắn là lúc này em xấu lắm.” Vừa nói, cô vừa thò abàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra khỏi tay áo, giơ lên lau nước mắt.

Nhưng vô dụng, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.

Cô chưa bao giờ nghĩ là anh sẽ cầu hôn cô vào ngày hôm nay, vào giờ khắc này.
Mọi người xung quanh bắt đầu giải tán, liên tục có người đi qua bên cạnh, chỉ có cô và Lục Kiêu đứng im ở đó.

Lục Kiêu ôm cô vào lòng.

Trong mùa đông buốt giá này, dường như gió cũng dịu dàng hơn nhiều.
Cô còn chẳng biết anh đã chuẩn bị nhẫn từ bao giờ.

Lục Kiêu giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô.

Giọng anh vừa từ tổn vừa trầm thấp: “Đừng để ý tới vẻ bề ngoài hư ảo ấy. Anh yêu con người em, bất kể thế nào thì trong mắt anh, em cũng là người đẹp nhất.”
Mặt ngoài của chiếc áo rất lạnh, Lục Kiêu kéo khóa xuống, dùng áo của mình bọc lấy người cô.

Ôn Huyền đỏ bừng mũi, đến khi mở miệng, giọng cô nghẹn ứ “Đồ ngốc, sao em lại chế nó được? Đối với em, nó là chiếc nhẫn xịn nhất trên thế giới này.”

Lục Kiêu cố gắng dành tặng cho cô những gì tốt đẹp nhất.
Thực ra, thứ quan trọng nhất không phải là vật chất, mà là tấm lòng.

Cho dù anh chỉ là một đội trưởng nghèo như suy nghĩ lúc đầu của cô, cô vẫn yêu anh, lựa chọn anh.

Bởi vì anh là một người đàn ông có trách nhiệm, dám gánh vác, đồng thời cũng biết phấn đấu vì người con gái mà mình yêu, không muốn để cố chịu khổ.
Lục Kiêu nói thầm vào tai cô: “Ôn Huyền, anh xin lỗi vì hiện tại không thể quỳ một gối xuống cầu hôn với em được, em biết rõ nguyên nhân hơn cả anh mà. Nhưng người khác có gì thì em sẽ có nhiều hơn chứ

không thể ít hơn được. Sau này anh sẽ bù cho em.”