Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 315: Hoang dã nhất

Lúc trước anh từng góp ít cổ phần, không biết bây giờ con số ấy gấp mấy lần rồi, nói chung là thừa tiền mua nhà ở Bắc Kin1h.

“Lên xe đi, tiện thể nói cho tôi nghe xem là chuyện quan trọng gì, dù sao cũng không phải là chuyện kết hôn r2ồi.” chuyện này.”

Nếu anh làm cô mang thai, bất kể thể nào thì anh cũng phải chịu trách n2hiệm với cô.
Anh luôn biết mình muốn thứ gì, từ học hành, sự nghiệp, cho tới gia đình, không cho phép cuộc sống của mình xuất hiện một nhân tố lệch lạc nào.

Đó cũng là điểm mà anh ta bội phục Lục Kiêu.
bao giờ cảm thấy hứng thú với cô gái nào.

Thẩm Mộc không thể nhịn nổi cái dáng vẻ ấy của Lục Kiêu, năm đó cứ nghĩ tới chuyện nếu mình vào bộ đội rồi chấp hành các loại nhiệm vụ nguy hiểm kia là anh ấy lại cảm thấy đau đầu.
Làm về kinh doanh, tung hoành trong các trung tâm thương mại, trái ôm phải ấp, thế chẳng hay hơn sao?

Chiếc xe lăn bánh, lái về phía trung tâm thành phố.
Thẩm Mộc giễu cợt một câu.

Lục Kiêu ngồi ở ghế phụ của chiếc Hummer, thắt dây an toàn vào rồi nhả r7a một làn khói. Giọng nói trầm thấp của anh đan xen vài phần mỉa mai: “Sao lại không phải là kết hôn, lần này tôi về chí7nh là để giải quyết
Lục Kiêu hạ kính xe xuống, khoác tay lên cửa sổ xe, gẩy tàn thuốc lá đi, chậm rãi nói: “Cậu thấy tôi nói đùa bao giờ chưa?”

Thẩm Mộc vừa lái xe vừa đờ đẫn cả người.
“Là một bông hồng, hoang dại lắm.”

Là một bông hồng hoang dại khiến anh phát điên.
“Vãi chưởng, cậu nói gì cơ? Thật ấy hả?!”

Thẩm Mộc khiếp sợ không thôi. Làm anh em bao năm 0như thế, Lục Kiêu luôn chỉ một lòng một dạ với công việc, nghiêm túc và cố gắng hết mình. Công việc gần như chiếm trọn cuộc sống của anh, mà anh cũng chưa
Bông hồng hoang dại gì đó thì dẹp đi.

Lục Kiêu là con nhà gia giáo, tính cách bảo thủ, khả năng kiểm soát rất mạnh.
Nghe thấy cậu ấy, Lục Kiêu hơi nhướng mày.

Tiểu thư khuê các?
Trên thế giới này có biết bao cám dỗ dụ hoặc, có đủ mọi kiểu người, chỉ có Lục Kiêu là khác biệt. Anh thẳng tiến không lùi, dũng cảm đối diện với nội tâm của mình, chưa bao giờ sợ hãi.

Lục Kiểu không nói gì, cũng lười nói thêm nữa.
Thẩm Mộc đã gặp cô tiểu thư khuê các nào nửa đêm tới gõ cửa phòng anh, lại còn biết đánh nhau, biết đua xe chưa?

Điều lạ ở đây là anh chẳng hề có hứng thú với những cô tiểu thư khuê các dịu dàng trí tuệ, lắm vỏ bọc ấy.
Anh cũng không muốn giải thích quá nhiều.