Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 312: Đội trưởng lục lo chuyện đại sự cả đời

Huống chi thời gian vừa khớp, Đội trưởng Lục chính là người biết rõ nhất.

Nếu một tháng trước bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì, tất nh1iên Đội trưởng Lục sẽ không như hiện tại. Không ai biết anh đang nghĩ gì. Gặp chuyện quan trọng như thể mà vẫn không nói năng gì, cũng không tỏ thái độ gì cả.

Lúc này, Cát Trác cũng đi tới.
“Không, chúng tôi có thể đến với nhau. Cô ấy đã gặp bố mẹ tôi rồi, chúng tôi sẽ kết hôn.”

Nhất định sẽ kết hôn!
Cậu vẫn chưa thể tin được, mặc dù Lục Kiêu và Ôn Huyền đang quen nhau, nhưng quen nh0au với mang thai và kết hôn là hai chuyện khác nhau một trời một vực!

Chưa kết hôn thì vẫn là bạn gái, nhưng kết hôn rồi thì sẽ thành vợ!
Lục Kiểu đỡ trán, bờ môi mím chặt.

Người trực tối nay là Trát Tây và Cát Trác, ngày 2mai đến phiên Tang Niên, vậy nên cậu ấy tới đây từ ngay tối nay.
Anh ấy vừa nói hết câu, Tang Niên lập tức tiếp lời: “Đúng thế, không thể trì hoãn được. Kết hôn là đại sự, nhất định phải nghĩ thật kỹ, không thể để chị Huyền lớn bụng mặc áo cưới kết hôn được đâu.”

Nói đến đây, Tang Niên đã quay đầu sang phía Trát Tây, kích động thảo luận xem nên tổ chức đám cưới theo kiểu truyền thống hay kiểu Tây.
Vậy nên cô cũng cần anh, thậm chí còn quan trọng hơn người khác.

Bởi vì anh đã chủ quan, yêu cô mất rồi...
Tổi qua mế đã nói đúng một câu, anh phải có trách nhiệm với công việc, nhưng anh càng phải có trách nhiệm với Ôn Huyển hơn.

Cô không chỉ là người mà anh yêu, mà còn là một sinh mạng độc lập, là một công dân của đất nước.
Nhưng cùng lúc, anh cũng lo lắng một vấn đề.

Anh hai mươi tám tuổi rồi, cũng đến lúc nên có con. Nhưng Ôn Huyền mới hai tư bốn, cô còn trẻ như thế, sự nghiệp đang suôn sẻ. Nếu thật sự mang thai, liệu cô có giữ đứa bé lại không?
Trong tin nhắn chỉ có ba từ: Em yêu anh.

Nếu anh nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn nói ra ba từ này với anh, có ý nghĩa rất đặc biệt.
“Đội trưởng!”

“Đại ca!”
nữa!

Lục Kiêu nhíu mày, lồng ngực phập phồng lên xuống, anh đã đi đi lại lại nửa tiếng đồng hồ trong đại sảnh rồi.
Dường như Lục Kiêu không chỉ nói cho Cát Trác, mà còn tự nói với chính bản thân mình.

Thực ra sau khi tiêu hóa tin tức chấn động này, anh đã bắt đầu nghĩ tiếp theo mình nên làm gì.
Anh không khéo miệng, không nói được mấy lời đường mật êm tai. Anh chỉ biết hành động mà thôi.

Vậy nên anh nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, cho cô một mái ấm trọn vẹn.
Ngày hôm sau, mới năm, sáu giờ, Lục Kiều đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi xuống dưới.

Đêm qua nằm trằn trọc trên giường, anh cứ liên tục nhìn đồng hồ, muốn trời sáng thật mau.
Nói đến đây, anh ấy dừng lại giây lát rồi nghiêm túc nói: “Mọi người đều đề nghị cậu đi tìm cô Ôn. Cô ấy còn là người nổi tiếng nữa, bất kể hai người có kết hôn hay không thì cậu cũng phải cho cô ấy một câu trả lời. Đó

cũng là trách nhiệm của cậu, không thể trì hoãn được.”
Đại ca của bọn họ nhanh như chớp vậy!

Lúc chưa gặp chị Huyền, anh vẫn là một người đàn ông độc thân hai mươi tám tuổi. Nhưng sau khi gặp chị Huyền, dù mới quen nhau non nửa năm, vậy mà từ bạn gái đã sắp trở thành vợ rồi, thậm chí còn có cả con
Tang Niên tới nơi. Lúc biết tin tức này, đầu óc cậu lập tức trống rỗn7g, sau đó như muốn bùng nổ.

Vừa hoàn hồn lại là cậu lập tức chạy ngay về phía bọn họ.
Gió tuyết làm ảnh hưởng tới tín hiệu, cứ lúc được lúc không.

Nhưng khi đọc được tin nhắn mà cô gửi cho mình trên WeChat, nội tâm anh lại chấn động kịch liệt.
Dù sao anh ấy cũng là người có gia đình rồi, nhìn Lục Kiêu và nói: “Đội trưởng, hiện tại tất cả mọi người đều hy vọng cậu có thể xử lý tốt chuyện này, mặc dù đội của chúng ta rất bận, nhưng bao năm thể rồi, cậu cũng

nên nghĩ tới hạnh phúc cả đời mình.”
Ở đây, các đội viên thường dậy rất sớm vì ngày nào cũng phải rèn luyện.

Nhìn thấy anh là mọi người nhao nhao chào hỏi.