Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 294: Bắt gặp cảnh tượng thân mật

Cô lập tức mở cửa xe ra xem, kết quả lại thấy Hoắc Khải bước từ trên xe xuống.

Đôi mắt cô tối đi, lập tức đóng cửa xe lại, kéo rèm xe 1ra, không để anh ấy nhìn thấy mình.

Cô sắp đi với Lục Kiều rồi, không thể để Hoắc Khải quấn lấy mình được. Đậu xanh, Hoắc Khải tới đây rồi à?

Cô không nói năng gì, vờ như trong x7e không có ai.

Nhưng sau đó, cửa xe bị người ta kéo ra, Ôn Huyền vội vàng giữ chặt lấy, không cho người bên ngoài mở cửa xe ra.
<2br>Hì hục một lúc như vậy, cả người cô nóng hẳn lên.
Sắc mặt của anh ấy thay đổi hẳn.

Đợi, đợi đã, vụ gì thế này?!

Anh ấy lập tức đi tới, lúc này mới nhìn thấy rõ toàn cảnh. Vệ sĩ họ Lục mà anh ấy thuê lúc trước đang bể Huyền Huyền của anh ấy lên, đã thế còn là kiểu bề ngang như hoàng tử bể công chúa, vô cùng thân thiết. Cô ôm
Hai người bắt đầu thi xem ai khỏe hơn.

Khi mà Ôn Huyền sắp không cầm cự 0nổi nữa, một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa xe: “Sao thế, em không muốn gặp anh đến thể cơ à?”

Nghe thấy cậu ấy, Ôn Huyền nghệt mặt ra, đôi mắt mở thật to, bàn tay cũng thả lỏng hẳn.
lấy cổ anh ta, tựa vào lòng anh ta!

Cái ôm công chúa?!

Anh ấy còn chưa ôm Ôn Huyền lần nào đây này!
Lục Kiêu không lên tiếng.

Đèn trong xe khá tối, Ôn Huyền thản nhiên nói một câu: “Địa hình bên này quá cao, em không được khỏe cho lắm, định tới khu trực thuộc vài ngày, sau đó về Bắc Kinh.”

Nghe vậy, Hoắc Khải lập tức nhướng mày lên: “Vì sao không dẫn anh đi theo? Lần trước anh đi vội quá, để quên chiếc đồng hồ Patek Philippe, hơn một triệu đấy, lần này anh tiện thể qua đó lấy luôn.”
Dứt lời, anh bế cả cô và cả chăn lên.

Ôn Huyền nín thở, vội vàng giơ tay ôm lấy cổ anh.

Cô còn tưởng người gõ cửa xe là Hoắc Khải cơ, không ngờ lại là anh.
Đằng sau là bầu trời tối đen như mực, ở phía xa xa, đoàn làm phim đang quay cảnh diễn ban đêm, ánh đèn vẫn sáng rực, nhưng đến chỗ của bọn họ thì chỉ còn lại tia sáng mờ nhạt.

Lục Kiêu mặc chiếc áo phao màu đen, cổ áo che đi nửa cái cằm của anh, bên dưới là chiếc quần thể thao màu xám, chân đi giày chiến đấu.

Lúc này, anh nhìn Ôn Huyền, tháo chiếc găng tay màu đen trên tay trái ra, ngón tay lành lạng chạm vào mặt cô, ôn hòa nói: “Sao em cứ ngơ ngác thế?”
Thế nhưng trong lò2ng cô cũng không khỏi hụt hẫng, Lục Kiều vẫn chưa tới, chắc là trên đường vẫn bình an chứ nhỉ...

Trong lúc cô đang lo lắng thì có ngư7ời bất chợt gõ vào cửa xe.

Cô giật thót mình!
Ngờ đâu sau khi nghe xong, Lục Kiều lại khẽ nhíu mày.

“Anh có chắc không?”

Nếu để quên thật thì chắc chắn mể sẽ phát hiện ra lúc dọn phòng.
Ôn Huyền hoàn hồn lại, vội vàng nhìn qua khe hở, sợ thấy bóng Hoắc Khải.

Chắc là anh ấy không phát hiện ra bọn họ đâu nhỉ?

Nhưng sau đó, Lục Kiêu bỗng cúi người xuống, một tay luồn qua vị trí dưới đầu gối cô, nói một câu vào tai cô: “Đừng phân tâm, cô Ôn, hiện tại anh phải đón em đi.”
Vậy nên chỉ có một khả năng!

Ánh mắt sắc bén của anh nhìn qua gương chiếu hậu, lia thẳng vào Hoắc Khải, dường như có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ấy.

Sau khi sinh lòng nghi ngờ, Hoắc Khải vốn còn định thái độ lồi lõm với anh, nhưng không biết vì sao khi nhìn vào ánh mắt sắc bén sâu thẳm ấy, trái tim anh ấy lập tức run lên, không thể nói ra những lời cương quyết

được.

Hoắc Khải chỉ cảm thấy ánh mắt của Lục Kiêu giống hệt một thanh đao sắc bén và sáng loáng, đang trắng trợn uy hiếp mình.

Đến khi lên tiếng, anh ấy vội vàng né tránh ánh mắt của Lục Kiều: “Bản, bản thiếu gia còn nói dối được chắc, tóm lại là tôi muốn về đó tìm xem.”