Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 283: Tình địch gặp nhau, anh lục lên!

“Thật sao?”

Trong mắt cô hiện lên sự vui mừng. Ôn Huyền cũng ôm chú cún con xuống xe. Nhìn thấy mấy con gà trống cách đó không xa, mắt nó sáng rực lên, lập tức nhảy xuống, đuổi theo mấy con gà trống ấy.

Ôn Huyền đi tới bên cạnh Lục Kiêu và Trình Đông Nguyên, thấy bọn họ nhìn nhau “đắm đuối”.
Bàn tay cô giữ chặ7t dây an toàn, quay mặt đi và nói: “Chỉ có một mình anh, còn là một thằng đàn ông, ai biết anh có nhân cơ hội làm gì em không! Vả 2lại em còn phải đi ăn cơm nữa, mọi người đều đang chờ em.”

Cô nói hết câu, Lục Kiêu không nói gì nữa, chỉ nhìn thẳng về ph0ía trước, dáng vẻ bình tĩnh tỉnh táo khiến người ta khó nhìn thấu.
Ôn Huyền hơi sửng sốt: “Gì đấy, chẳng phải anh phải về sao?”

Lục Kiêu hơi cứng người lại, hơi thở cũng chững lại.
Trong tay anh ta cầm điện thoại, không biết đang gọi điện thoại cho ai.

Đang nghĩ thế thì điện thoại trong tay cô vang lên.
Cô hơi sửng sốt, giơ tay lên quơ quơ giữa hai người họ: “Làm gì thế, nhìn nhau không chớp mắt, hai người không có gì với nhau đấy chứ?”

Cô vừa dứt lời, cả hai lập tức đồng thanh:
Rốt cuộc chiếc xe cũng tới khu nghỉ dưỡng, một đoàn xe đỗ giữa cái sân lộ thiên.

Lục Kiêu tìm chỗ đỗ xe, Ôn Huyền thì nhìn thấy Trình Đông Nguyên ra ngoài.
Ôn Huyền: “...”

Lục Kiêu vừa xuống xe là lập tức đối mặt với ánh mắt của Trình Đông Nguyên.
Chiếc xe đi trên con đường nhỏ giữa vườn dưa, Lục Kiêu nhìn cô, ánh 1mắt sâu thẳm: “Muốn đi thì anh có thể dẫn em đi.”

Chỉ có hai người họ, trong rừng cây thơm phức hương hoa quả ấy.
Lục Kiểu: “Đừng nói linh tinh.”

Trình Đồng Nguyên: “Ai có gì với anh ta.”
Nhưng đến khi ngước mắt lên, đúng lúc Trình Đông Nguyên phát hiện ra bọn họ và đi về phía bên này, bèn nói: “Anh thấy rượu thuốc trong túi nặng quá, để anh xách xuống cho em.”

Nói đoạn, không đợi cô lên tiếng, anh đã cầm túi, mở cửa xuống xe.
Hai người cứ thế nhìn nhau.

Tình địch gặp mặt, thời khắc ấy, dường như trong không khí có khói lửa vô hình dâng lên.
Lúc này, chị Linh cũng đi ra ngoài.

Trong tay chị ấy còn cầm một quả dưa lưới, nhìn thấy Lục Kiêu là lập tức vui mừng nói: “Ối chà, Đội trưởng Lục cũng tới rồi, lần này A Huyền làm phiền cậu rồi, đúng lúc chúng tôi đang chuẩn bị ăn, Đội trưởng Lục

cũng chưa ăn đúng không, hay là ở lại...”