Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 272: Hình ảnh, dừng lại ở khoảnh khắc đó

Hai người đồng thời lên tiếng.

Ôn Huyền ngước mắt nhìn anh một cái rồi lập tức cúi xuống, cánh môi khẽ mỉm.
Lục Kiêu cũng sửng sốt, sau đó nói ra mấy chứ: “Em nói trước đi.” Khi cả đội chuẩn bị chụp ảnh, Tang Niên đứng bên kia gọi bọn họ.

Ôn Huyền ôm chú chó con, nhanh chóng đi tới, cũng không quay đầu lại nhìn người đằng sau.
Tuổi thơ và quá trình trưởng thành là nỗi ám ảnh mà cả đời này cô không thể xóa mờ được, ngay cả anh cũng hết sức đau lòng.

Nhưng ngày hôm nay, cô lại nói rằng hiện tại mới là thời khắc thảm hại nhất của đời cô.
Ôn Huyền nhìn anh, trong lòng cô cũng không chịu nổi, xoay người định rời khỏi đó.

Nhưng trước khi đi, cô bỗng nói một câu: “Lục Kiêu, anh biết không, anh không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác được, cũng không thể dùng những chuyện chưa từng xảy ra để tra tấn chính bản thân
mình.”

Lục Kiêu: “...”
Cô nắm chặt bàn tay, không giữ tư thế xoay người ấy, và cũng không nhìn về phía anh: “Còn chuyện gì nữa không?”

Lục Kiêu nhìn chăm chú vào cô, cảm xúc nào đó trong mắt như bị áp chế, anh mấp máy bờ môi: “Em có ổn không?”
Lục Kiêu như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về, bàn tay ấy như không biết phải đặt vào đau.

Cô nhìn mà cảm thấy nhói lòng, suýt thì không nhịn được.
Cô vừa dứt lời, sự kiên trì nào đó trong lòng Lục Kiêu như sụp đổ.

Anh cắn chặt hàm răng, hơi quay mặt sang một bên, nắm đấm siết chặt.
Đáy lòng rung động, Ôn Huyền quay đầu nhìn anh, gằn từng chữ một: “Không, em không ổn.”

Con người của người đàn ông lập tức co rụt lại.
Nhưng sự lựa chọn đó là chính xác thật sao? Sao anh không hỏi x7em cô nghĩ thế nào?

Mặc dù cô cũng đau lòng thay cho anh, nhưng cô biết, có một số chuyện không thể nhún nhường đư2ợc.
Nói xong, cô xoay người định đi, nhưng cánh tay bỗng bị giữ chặt.

Ôn Huyền ngẩn ngơ, đôi mắt cụp xuống0, dừng lại trên tay anh.
Nghe câu ấy, Ôn Huyền tức đến mức suýt bật cười2, cô hít một hơi thật sâu: “Em không có gì để nói hết.”

Cô biết anh có nỗi khổ tâm, là bởi vì anh lo lắng cho cô, 7sự cố xảy ra chuyện, vậy nên mới lựa chọn làm thế.
Thật sự rất đau lòng!

Mém chút nữa là cô đầu hàng mất rồi!
Lẽ nào anh đã sai thật rồi sao?

Anh thừa nhận là mình sợ, anh sợ cô gặp chuyện không may, phát sáng suốt thì lấy mạng cô như một cơn ác mộng chôn sâu trong đầu anh, không thể gạt bỏ được.