Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 248: Bí mật không ai biết

gọi bố của cô con gái nhỏ nhắn mềm mại.

Thậm chí anh ấy còn không dám tưởng tượng cảnh những người mình thương yêu gặp nguy hiểm, e rằ1ng nó sẽ đánh gục con người ta nhanh hơn bất cứ điều gì khác. Nghe vậy, trong lòng Cát Trác sinh ra ý lạnh và lửa giận, bởi vì ai cũng biết điều đó có nghĩa là gì.

Lục Kiêu luôn thẳng tay trừng trị bọn tội phạm, là người có tiếng hung hãn ở vùng này, cũng đồng nghĩa với việc sẽ có người coi anh là cái gai trong mắt, là người ngăn cản con đường làm giàu của bọn chúng.
Vậy nên không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra được rằng, có thể tối 2qua bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn với nhau, chỉ không biết là đến mức nào thôi.

Sau đó, Lục Kiêu không nói gì nữa, anh bảo mọi người lo 7dưỡng thương rồi đi ra ngoài trước.
Nghe anh ấy nói vậy, sắc mặt của Lục Kiêu càng thêm ấm trầm.

Sao anh lại không biết điều đó cho được?
Cát Trác hơi nhíu mày, do dự nói: “Đội trưởng Lục, đội cả2nh sát nói có một tên cầm đầu bọn phạm tội chạy thoát, đó là người từng bị chúng ta bắt lúc trước, có đúng không?”

Nếu đúng là như th0ế, vậy thì đằng sau chuyện này nhất định có vấn đề.
Dựa theo tội danh mà tên đó mắc phải, bóc lịch mười mấy năm là bình thường, nhưng gã lại được thả chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đến thế.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây, anh ấy lo lắng hỏi: “Kiểu gì hắn cũng không bỏ qua dễ dàng thế đâu, nhưng hiện tại có một vấn đề đáng quan tâm, đó là vì sao hắn lại thoát khỏi ngục giam!”

Nếu nghĩ sâu hơn thì đây chính là một hiện thực tàn nhẫn.
Bọn họ liều sống liều chết, đánh đổi những hy sinh lớn lao để đưa đám tội phạm vào ngục giam, nhưng chúng lại nhanh chóng ra ngoài trong yên bình, vậy thì ý nghĩa tồn tại của bọn họ là gì?

Rốt cuộc kẻ nào đã đứng sau thọc dao vào người bọn họ?!
Đằng sau còn ẩn giấu bí mật gì mà mọi người không biết?

Cát Trác dứt lời, Lục Kiêu im lặng giây lát, sau đó gật đầu, giọng nói lạnh hơn đôi phần: “Tôi chắc đó là hắn, lần này tên đó không chỉ vì văn vật, mà còn nhân cơ hội trả thù tôi nữa.”
Anh ấy gọi người đằng t7rước lại rồi nhanh chân đi tới.

Lục Kiêu dừng chân, quay người lại.
Đúng thế, có thể lợi ích nhất thời không là gì, nhưng qua thời gian dài, khi lợi ích đã vượt mức một trăm phần trăm, những kẻ ấy đã mất sạch tính người, bất chấp thủ đoạn.

Lần này tên đó chạy thoát, e rằng sẽ để lại mối họa về sau.
Dứt lời, anh cất bước đi trước.