Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 241: Đôi mắt cô ửng đỏ
Cồn được thoa lên để sát trùng, Ôn Huyền đau đến mức nắm chặt thành ghế, môi cắn thật chặt.
Thực ra cô như vậy cũng là trong cái rủi có kcái may rồi, không bị trúng đạn thật. Sau khi băng bó xong xuôi, Ôn Huyền mới run tay kéo áo lên, tóc trên trán đã ướt sũng rồi.
Cô chậm rãi xoay người ngồi thẳng lên, liếc thấy Lục Kiêu nhắm mắt dựa vào ghế. Mấy chữ ấy đánh thẳng vào trái tim cô.
Không gian trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hít thở của anh, nhưng lại không có tiếng của cô. “Chúng ta chia tay đi.”
Chúng ta chia tay đi. Hai người không nói gì, cho dù rất đau, nhưng cô vẫn cắn chặt răng.
Lục Kiều cũng im lặngc, chăm chú xử lý vết thương cho cô, sát trùng xong rồi lại bằng bó, khắp người càng thêm nặng nề và áp lực. Dưới ánh đèn xe lắt léo, đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm khó hiểu.
Đến khi lên tiếng lần nữa, giọng nói của anh lạnh lùng và không có gì là kiên nhẫn: “Chia tay đi, anh hối hận rồi.” Anh vừa dứt lời, trong xe lại chìm vào yên tĩnh.
Lục Kiêu phát hiện ra ánh mắt của cô dán chặt vào người anh, nhưng anh không nhìn cô cái nào. Một khẩu súng chĩa thẳng vào cô.
chĩa thẳng vào cô! Ôn Huyền im lặng, im lặng đến đáng sợ. Cô không khóc, không làm ầm lên, thậm chí còn không chất vấn.
Một lúc lâu sau, cô vẫn nhìn anh không chớp mắt, chậm nói: “Lục Kiêu, lời anh nói là thật lòng sao?” Dứt lời, anh giơ tay day trán, giọng nói hết sức lạnh nhạt.
Ôn Huyền cứng đờ người lại. Cô hỏi xong, lông mày của anh từ từ nhíu chặt lại.
Cuối cùng, anh nhếch môi, tia sáng u ám chiếu vào cặp mắt lạnh như băng, hờ hững nói ra mấy chữ: “Có gì mà không thật lòng.” Hơi thở khựng lại, trái tim dường như cũng ngừng đập.
Đến khi cất tiếng nói, lông mi cô run run: “Anh... vừa nói gì?” Nếu chậm một giây thôi, cho dù chỉ một giây, rất có thể anh sẽ phải đối mặt với một cái xác lạnh lẽo.
. Nếu anh không vô tình phát ahiện ra thì cô còn không định nói cho cô.
Anh cứ thế nhìn vết thương ấy, một cảnh tượng không ngừng hiện lên trong đầu. Ôn Huyền nhìn anh, bỗng cười khẽ nói: “Vậy anh nhìn em rồi lặp lại lần nữa, như vậy em sẽ không dây dưa anh.”
Thực ra cô như vậy cũng là trong cái rủi có kcái may rồi, không bị trúng đạn thật. Sau khi băng bó xong xuôi, Ôn Huyền mới run tay kéo áo lên, tóc trên trán đã ướt sũng rồi.
Cô chậm rãi xoay người ngồi thẳng lên, liếc thấy Lục Kiêu nhắm mắt dựa vào ghế. Mấy chữ ấy đánh thẳng vào trái tim cô.
Không gian trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hít thở của anh, nhưng lại không có tiếng của cô. “Chúng ta chia tay đi.”
Chúng ta chia tay đi. Hai người không nói gì, cho dù rất đau, nhưng cô vẫn cắn chặt răng.
Lục Kiều cũng im lặngc, chăm chú xử lý vết thương cho cô, sát trùng xong rồi lại bằng bó, khắp người càng thêm nặng nề và áp lực. Dưới ánh đèn xe lắt léo, đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm khó hiểu.
Đến khi lên tiếng lần nữa, giọng nói của anh lạnh lùng và không có gì là kiên nhẫn: “Chia tay đi, anh hối hận rồi.” Anh vừa dứt lời, trong xe lại chìm vào yên tĩnh.
Lục Kiêu phát hiện ra ánh mắt của cô dán chặt vào người anh, nhưng anh không nhìn cô cái nào. Một khẩu súng chĩa thẳng vào cô.
chĩa thẳng vào cô! Ôn Huyền im lặng, im lặng đến đáng sợ. Cô không khóc, không làm ầm lên, thậm chí còn không chất vấn.
Một lúc lâu sau, cô vẫn nhìn anh không chớp mắt, chậm nói: “Lục Kiêu, lời anh nói là thật lòng sao?” Dứt lời, anh giơ tay day trán, giọng nói hết sức lạnh nhạt.
Ôn Huyền cứng đờ người lại. Cô hỏi xong, lông mày của anh từ từ nhíu chặt lại.
Cuối cùng, anh nhếch môi, tia sáng u ám chiếu vào cặp mắt lạnh như băng, hờ hững nói ra mấy chữ: “Có gì mà không thật lòng.” Hơi thở khựng lại, trái tim dường như cũng ngừng đập.
Đến khi cất tiếng nói, lông mi cô run run: “Anh... vừa nói gì?” Nếu chậm một giây thôi, cho dù chỉ một giây, rất có thể anh sẽ phải đối mặt với một cái xác lạnh lẽo.
. Nếu anh không vô tình phát ahiện ra thì cô còn không định nói cho cô.
Anh cứ thế nhìn vết thương ấy, một cảnh tượng không ngừng hiện lên trong đầu. Ôn Huyền nhìn anh, bỗng cười khẽ nói: “Vậy anh nhìn em rồi lặp lại lần nữa, như vậy em sẽ không dây dưa anh.”