Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 234: Cô tới rồi! cứu mạng!
“Pång!”
Đạn xuyên qua cơ thể, nhưng lại không phải bắn vào người tên họ Ngô. Sắc mặt cô biến đổi hẳn, cơ thể căng chặt, giẫm chân ga hết mức có thể.
Ôn Huyền chỉ muốn lái n0hanh hơn, nhanh hơn nữa. Cô cực kỳ sợ hãi, nỗi bất an khổng lồ như muốn bao trùm cô. Đúng lúc này, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng súng ở xa xa.
Tiếng súng nổ kh2iển trái tim cô run lên. Cậu ấy bị thương, chắc hẳn là bị thương tới bộ phận quan trọng nên mới chảy nhiều máu như thế. Vậy Lục Kiêu thì sao? Anh thế nào rồi?
Nhưng hiện tại, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là có một gã đàn ông đang cầm súng lục, lảo đảo đi về phía Trát Tây. Rốt cuộc, cô nhìn thấy một chiếc xe đậu ở phía xa xa, trái tim đập thình thịch, đó chẳng phải là xe bên đội quản lý của Lục Kiêu sao?
Nhưng xe ở đây, còn người thì đâu rồi Cậu ấy vẫn chưa chết, một tay túm lấy xe, vất vả muốn đứng lên.
Cô nhận ra rồi, đó là Trát Tây, người đó là Trát Tây! Gã dùng một cái xác đỡ đạn cho mình, cắn răn1g chửi thề một tiếng rồi vội vàng rút lui.
Ôn Huyền lao như bay tới, dấu bánh xe mà bọn họ để lại trên sa mạc rất rõ ràng.
<2br>Dự cảm chẳng lành trong lòng cô càng thêm mãnh liệt. Khi tới gần hơn, không biết nhìn thấy cảnh gì, đôi mắt Ôn Huyền co rụt lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Có một người dựa vào bánh xe việt dã, nhưng trên người toàn máu là máu, dần dần nhuốm đỏ mặt đất. Hai giây sau đó, hắn bóp cò...
“Pång!”
Đạn xuyên qua cơ thể, nhưng lại không phải bắn vào người tên họ Ngô. Sắc mặt cô biến đổi hẳn, cơ thể căng chặt, giẫm chân ga hết mức có thể.
Ôn Huyền chỉ muốn lái n0hanh hơn, nhanh hơn nữa. Cô cực kỳ sợ hãi, nỗi bất an khổng lồ như muốn bao trùm cô. Đúng lúc này, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng súng ở xa xa.
Tiếng súng nổ kh2iển trái tim cô run lên. Cậu ấy bị thương, chắc hẳn là bị thương tới bộ phận quan trọng nên mới chảy nhiều máu như thế. Vậy Lục Kiêu thì sao? Anh thế nào rồi?
Nhưng hiện tại, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là có một gã đàn ông đang cầm súng lục, lảo đảo đi về phía Trát Tây. Rốt cuộc, cô nhìn thấy một chiếc xe đậu ở phía xa xa, trái tim đập thình thịch, đó chẳng phải là xe bên đội quản lý của Lục Kiêu sao?
Nhưng xe ở đây, còn người thì đâu rồi Cậu ấy vẫn chưa chết, một tay túm lấy xe, vất vả muốn đứng lên.
Cô nhận ra rồi, đó là Trát Tây, người đó là Trát Tây! Gã dùng một cái xác đỡ đạn cho mình, cắn răn1g chửi thề một tiếng rồi vội vàng rút lui.
Ôn Huyền lao như bay tới, dấu bánh xe mà bọn họ để lại trên sa mạc rất rõ ràng.
<2br>Dự cảm chẳng lành trong lòng cô càng thêm mãnh liệt. Khi tới gần hơn, không biết nhìn thấy cảnh gì, đôi mắt Ôn Huyền co rụt lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Có một người dựa vào bánh xe việt dã, nhưng trên người toàn máu là máu, dần dần nhuốm đỏ mặt đất. Hai giây sau đó, hắn bóp cò...
“Pång!”