Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 135: Cô hất đổ bình giấm chua ủ l u năm

Ngay khi giọng nói khàn khàn của cô vừa thốt lên, cô đột nhiên cảm thấy dưới bụng mình có một luồng nhiệt.

Cô sững sờ hồi lâu, c1ả người vùi vào trong gối, nắm tay nhỏ dùng sức nện ở trên giường, nước mắt suýt thì rơi xuống.

Lồng ngực người đàn ông khẽ nhấ2p nhô, Lục Kiêu cầm lấy áo lông mỏng khoác hờ lên người, che đi bộ ngực cường tráng và cơ bụng rắn chắc của anh. không chịu0 nổi gió táp mưa sa, càng đừng nói tới là sóng biển mãnh liệt.

Nào ngờ sau khi anh vừa mới dứt lời, Ôn Huyền ngẩng đầu nhỏ khỏi gối, tủi thân suýt chút nữa rơi lệ nói: “Anh không cần làm gì cả, anh đã vô dụng rồi.”

Lục Kiêu: “...”
Anh đi đi lại lại trong phòng hai lần, luồn ngón tay qua mái tóc đen, hít một hơi thật sâu, xương hàm thấp thoáng lộ ra những dấu vết rõ nét.

Sau đó, anh cầm điện thoại rồi rời khỏi phòng ngủ.

Ôn Huyền: “...”
“Làm sao đây, 7anh có thể làm gì đây?”

Giọng nói của anh khàn khàn, anh đang cố gắng kiềm chế ngọn lửa bị cô thổi bùng lên nơi đáy mắt.
Khả năng kiềm chế của anh vô cùng tốt.

Anh không có kinh nghiệm, hai người lại vừa ở bên nhau nên anh không biết phải đối mặt2 với hoàn cảnh này của cô như thế nào. Anh chỉ cảm thấy lúc này cô vô cùng mỏng manh, giống như một đóa hoa yêu kiều
Anh, anh đang gọi ai vậy?

Tại sao âm thanh đầu bên kia sao lại hơi giống giọng phụ nữ vậy?

Lục Kiêu vừa nghe giọng nói trong điện thoại vừa day trán.
Sau đó, cô thấy anh đang đứng trong phòng khách nói chuyện điện thoại, giọng nói của anh thỉnh thoảng lại vang lên:

“Đường nâu? Cho thêm lát gừng? Còn gì nữa...”

Ôn Huyền hơi run lên khi nghe thấy ba chữ này.
Cô không biết Lục Kiêu đang làm gì, nhưng khi cô bước ra, dường như cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trong phòng khách.

?

Cô rón rén bước qua nghe.
Nói xong, anh cúp điện thoại trước.

Sau đó anh quay người lại, chuẩn bị vào bếp.

Nhưng mà lúc này dưới ánh đèn le lói, anh chợt nhìn thấy một bóng người mặc áo ngủ, cô đứng bên bức tường, bàn chân trắng nõn giẫm lên mặt đất.
Lục Kiêu lập tức cau mày, sải bước lớn đi tới.

“Lục, anh, a...!”

Thấy anh đi tới, còn chưa kịp nói xong, cả người cô đã bị anh bể lên, đi thẳng về phía xô pha.

Bình thường anh không thích nói chuyện, không nhìn được là sẽ trực tiếp hành động, động tác của anh mạnh mẽ nhưng lại không thiếu đi sự dịu dàng.

Cả người cô lọt thỏm vào ghế xô pha, hai chân bị anh nắm lấy.