Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 133: Lục kiêu

Ôn Huyền thấy anh đồng ý,lúc cúi đầu nấu mì khóe môi cô không nhịn được cong lên.

Anh dẫn cô đi gặp bố mẹ.
Điều này chứng minh cái gì? Nhất là đối với một người đàn ông nghiêm túc như Lục Kiêu.

Một tô mì rất nhanh đã đư2ợc làm xong, trong lúc mì sợi đang sôi sùng sục, Ôn Huyền đổ trứng xào cà chua vào nồi, ngay lập tức mùi thơm từ trong nồ7i tỏa ra khắp nơi, nước cà chua đậm đà ướm lên sợi mì khiến nó Ôn Huyền xoay người đi lấy một cái bát lớn, nhưng lại nghe thấy Lục Kiêu đột nhiên nói: “Ôn Huyền, em có biết không, sau này em không thể tùy tiện đưa tiền của mình cho đàn ông.”

“Hả?”

Anh bất chợt nói như vậy, khiến Ôn Huyền không kịp phản ứng.
Ôn Huyền không biết tại sao anh lại cố chấp với vấn đề này như vậy, chỉ có thể liên tục đồng ý.

Lục Kiêu thật sự rất đói bụng.

Cô làm mì ngon như vậy, bưng lên bàn, anh cúi đầu lên xuống hai ba lần, thoáng một cái là đã ăn xong.
Ôn Huyền nhìn bóng lưng anh ăn cơm, không hiểu sao đáy lòng cô lại giống như có một sợi lông tơ quét qua.

Một cảm giác nào đó đang lớn dần lên trong cô.

Một người chính trực, trưởng thành, chững chạc, có năng lực và có trách nhiệm như vậy, cô cảm thấy cả đời này cô sẽ không bao giờ gặp được nữa.
“Tôi không biết trước đây em có như thế không, nhưng em phải biết rằng một người đàn ông thực sự yêu em thì sẽ không duỗi tay xin tiền người phụ nữ của mình.”

Một người đàn ông còn bố mẹ, anh em, dù thế nào cũng không đến lượt phải vay mượn tiền của phụ nữ, sống chết là chuyện khác, còn những chuyện còn lại thì tuyệt đối không thể.

Ôn Huyền sửng sốt một hồi, sau đó chậm rãi nói: “Trình Đông Nguyên là bạn trai đầu tiên của em. Anh ta danh tiếng lẫy lừng, còn giàu hơn em, sau đó anh chính là...”
Anh cho cô một cảm giác an toàn không gì có thể sánh được.

Trước khi gặp Lục Kiêu, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn.

Thế nhưng giờ phút này đây, cô thực sự cảm thấy anh là một người đàn ông tốt đáng để gửi gắm cả đời.
Cô nói đến đây, giọng điệu hơi ngừng lại, nét mặt cô có mấy phần tế nhị:

“Em cứ tưởng anh là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, em đã chuẩn bị sẵn sàng sau này sẽ chăm chỉ kiếm tiền, nhưng ai ngờ anh vậy mà...”

“Không cần biết tôi có tiền hay không, em cũng không thể cho.”
Ngay cả khi có một khoảng cách lớn giữa thân phận và công việc của họ, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ, không muốn một chút nào...

Lúc này, khi Lục Kiêu đã ăn xong, cô tranh thủ xoay người cởi tạp dề.

Nhưng càng cố gắng cởi, ngón tay của cô càng trở nên không linh hoạt.

Đúng lúc này, một bàn tay to duỗi ra, anh đi tới sau lưng cô.