Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 131: Cô muốn làm người

bảo vệ, bây giờ vẫn là bảo vệ thôi.”

Dứt lời, men theo hàng rào, anh đạp ga chạy vào trong, để lại anh bảo vệ đứng hình trong gió, khóe mắ1t co giật. Nói tới đây, Ôn Huyền do dự một lát, thang máy đến nơi, cô bước ra ngoài trước, miệng khẽ lẩm bẩm: “Với lại, em không sợ phiền toái mà em sợ anh có phiền toái hơn, em phải bảo vệ anh.”

Cô nói dứt lời, Lục Kiêu: “...”
Chỉ có điều cả hai đôi dép cô tìm thấy đều là kiểu cho nữ màu hồng, đôi to nhất cũng mới size ba mươi chín, thường là để chuẩn bị cho bạn bè.

Bỗng nhiên cô thấy hơi xấu hổ, ho khan một tiếng: “Cái này hẳn là hơi nhỏ chút xíu, làm sao đây, nếu không anh đừng thay dép nữa, cứ thế này đi vào cũng được.”
Các căn hộ trong Lục Gia Chủy có thang máy đi thẳng lên nhà.

Ôn Huyền ở tầng ba mươi lăm, vị trí ở giữa, thiên hướng l2ên trên, tầm nhìn ở độ cao này rất tốt, khiến cô có cảm giác khá an toàn.
Ôn Huyền: “...”

Cô không khỏi muốn bật cười, cảm thấy hình ảnh này khá đẹp, thế nhưng không hiểu sao, mặc dù Lục Kiêu đi dép nữ, nhưng cô lại cảm thấy thái độ của anh không còn lạnh lùng như trước nữa?
Lục Kiêu nhét một tay vào túi, t7ay kia nắm lại đặt trước môi rồi khẽ ho một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt và nghiêm túc: “Em nói như vậy không sợ dẫn tới phiền phức hay sao? Tin tưởng2 anh ta đến thế à?”

Ôn Huyền im lặng, sau đó đáp: “Trước cửa khu tập thể thường sẽ có mấy tay săn ảnh, trong này không chỉ có một mình em0 là ngôi sao, vậy anh nói xem bảo vệ thu lợi của các siêu sao hay thu lợi của cánh săn ảnh
Nhìn số thang máy tăng dần dần, lúc này Ôn Huyền lại cảm thấy b7ình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.

Hiển nhiên là có liên quan tới những câu nói của ông anh bảo vệ kia.
đây?”

Cho dù là thu lợi của cả hai bên thì cũng phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Cảm xúc có vẻ tốt hơn một chút nhỉ?

Nhà của Ôn Huyền được trang trí theo phong cách Bắc u hiện đại, thoạt nhìn có vẻ rất tươi sáng.
Phòng khách treo đèn chùm nhẹ nhàng màu vàng nhạt, giấy dán tường màu xanh lá cây, xô pha da màu ngọc lục bảo, thảm màu trắng.

Tường bên cạnh ghế xô pha còn có một chiếc lò sưởi âm tường rất lớn, dùng gạch màu trắng để xây, bên trong có ánh lửa cháy bập bùng.
Lục Kiêu im lặng nhìn chằm chằm vào đôi dép lê màu hồng, cuối cùng nói: “Để tôi thử xem.”

Vì vậy vấn đề là làm thế nào để bàn chân to lớn cỡ bốn mươi ba của một người đàn ông nhét được vào đôi dép kiểu nữ có size nhỏ hơn nhiều như vậy.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông hơi hơi tối lại.

Ôn Huyền lại đến bên cạnh anh nói: “Anh đến vội quá, không có chỗ ở, chưa kể đến chuyện hôm nay lại vất vả như thế nữa, chắc chắn cũng đói rồi. Em làm gì cho anh ăn nhé?”.
Vốn dĩ cô còn định vừa bước vào là xơi anh luôn cơ...

Nhưng sau khi anh bảo vệ nói câu kia, cô chỉ cảm thấy làm vậy thật sự là phát rồ phát dại.