Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 130: Đau lòng phát khóc
Anh bảo vệ nhìn thấy Ôn Huyền thì cười tít mắt, đến nỗi không thấy được gì luôn: “Thì ra là cô Ôn về đấy à, tôi còn tưởng là ai chứ, lái ckhiếc xe này suýt chút tiên tôi đi luôn rồi.”
Ôn Huyền lập tức cười cười ho khan hai tiếng: “Anh bảo vệ, thật ngại quá, đây là tàic xế tôi mới tuyển, anh ấy lái xe không giỏi lắm.” Nếu cô nhớ không nhầm thì đêm qua cô ngâm mình trong bồn tắm gửi tin nhắn hỏi anh ở đâu, làm gì, còn hỏi...
Chỗ anh... bầu trời đêm trông như thế nào. Nhưng Lục Kiêu nghe xong lập tức nhíu mày, mím môi nói: “Anh nhầm người rồi, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”
“Không thể nào! Tôi nhớ rõ ràng chính là cậu, cậu đứng đến ba giờ sáng, hút hết nửa bao thuốc, đêm qua mưa suốt, lúc giao ca tôi còn cùng đồng nghiệp đoán xem cậu có phải là người lang thang không nhà để về Anh bảo vệ nghe vậy mới nhìn sang Lục Kaiêu:
“Haiz, cậu làm tài xế thì chạy xe cho cẩn thận tý chứ, nếu lúc nãy tôi không tránh kịp thì đã bánh xe của cậu đã nghiền nát mặt tôi rồi, mặt tôi đa...? Không đúng, hình như trước đây tôi từng gặp cậu ở đâu rồi thì “Hửm?” Ôn Huyền nhướng mày.
Không ngờ anh bảo vệ đột nhiên lại nói: “Ấy? Chẳng phải cậu là anh chàng đứng dưới trạm xe buýt khuya hôm qua à?” phải?”
Đang nói dở, anh bảo vệ càng nhìn càng thấy quen. Mà anh thì lẻ loi đứng dầm mưa, hứng gió, hút hết điều này đến điều khác ở trạm xe buýt dưới khu chung cư nhà cô, lại gửi tin nhắn cho cô nói rằng:
Trời đầy sao, khá đẹp. Anh bảo vệ đang nói gì vậy?
Đêm qua, anh đứng cả đêm dưới khu chung cư của cô sao...? Tài xế:
Lục Kiêu: “...” Nhận ra không khí có phần tế nhị, anh bảo vệ nghĩ mình đã nói ra điều không nên nói.
Anh ấy ho khan một tiếng, định thức thời tránh đi thì bị Ôn Huyền gọi lại. Mắt Lục Kiêu nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt toát lên vẻ lạnh lùng.
Ôn Huyền vẫn nhìn anh, khóe môi đột nhiên nhếch lên, cười thành tiếng, sau đó quay mặt sang phía cửa xe bên kia. Thoáng chốc, hốc mắt cô đỏ hoe.
Lục Kiêu ơi là Lục Kiêu. Nghe vậy, khóe miệng đang cười của Ôn Huyền đột nhiên cứng đờ.
Sau đó, cô nhìn sang Lục Kiêu. Có phải anh muốn em phát điện mới vừa lòng không!
Vừa rồi anh bảo vệ còn hăng hái nhiệt tình trò chuyện, như phát hiện ra một thế giới mới, nhưng lúc này cũng dần dần im lặng. “Tôi nói mà, cậu ta vốn không biết lái...”
“Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi.”
Ôn Huyền lập tức cười cười ho khan hai tiếng: “Anh bảo vệ, thật ngại quá, đây là tàic xế tôi mới tuyển, anh ấy lái xe không giỏi lắm.” Nếu cô nhớ không nhầm thì đêm qua cô ngâm mình trong bồn tắm gửi tin nhắn hỏi anh ở đâu, làm gì, còn hỏi...
Chỗ anh... bầu trời đêm trông như thế nào. Nhưng Lục Kiêu nghe xong lập tức nhíu mày, mím môi nói: “Anh nhầm người rồi, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”
“Không thể nào! Tôi nhớ rõ ràng chính là cậu, cậu đứng đến ba giờ sáng, hút hết nửa bao thuốc, đêm qua mưa suốt, lúc giao ca tôi còn cùng đồng nghiệp đoán xem cậu có phải là người lang thang không nhà để về Anh bảo vệ nghe vậy mới nhìn sang Lục Kaiêu:
“Haiz, cậu làm tài xế thì chạy xe cho cẩn thận tý chứ, nếu lúc nãy tôi không tránh kịp thì đã bánh xe của cậu đã nghiền nát mặt tôi rồi, mặt tôi đa...? Không đúng, hình như trước đây tôi từng gặp cậu ở đâu rồi thì “Hửm?” Ôn Huyền nhướng mày.
Không ngờ anh bảo vệ đột nhiên lại nói: “Ấy? Chẳng phải cậu là anh chàng đứng dưới trạm xe buýt khuya hôm qua à?” phải?”
Đang nói dở, anh bảo vệ càng nhìn càng thấy quen. Mà anh thì lẻ loi đứng dầm mưa, hứng gió, hút hết điều này đến điều khác ở trạm xe buýt dưới khu chung cư nhà cô, lại gửi tin nhắn cho cô nói rằng:
Trời đầy sao, khá đẹp. Anh bảo vệ đang nói gì vậy?
Đêm qua, anh đứng cả đêm dưới khu chung cư của cô sao...? Tài xế:
Lục Kiêu: “...” Nhận ra không khí có phần tế nhị, anh bảo vệ nghĩ mình đã nói ra điều không nên nói.
Anh ấy ho khan một tiếng, định thức thời tránh đi thì bị Ôn Huyền gọi lại. Mắt Lục Kiêu nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt toát lên vẻ lạnh lùng.
Ôn Huyền vẫn nhìn anh, khóe môi đột nhiên nhếch lên, cười thành tiếng, sau đó quay mặt sang phía cửa xe bên kia. Thoáng chốc, hốc mắt cô đỏ hoe.
Lục Kiêu ơi là Lục Kiêu. Nghe vậy, khóe miệng đang cười của Ôn Huyền đột nhiên cứng đờ.
Sau đó, cô nhìn sang Lục Kiêu. Có phải anh muốn em phát điện mới vừa lòng không!
Vừa rồi anh bảo vệ còn hăng hái nhiệt tình trò chuyện, như phát hiện ra một thế giới mới, nhưng lúc này cũng dần dần im lặng. “Tôi nói mà, cậu ta vốn không biết lái...”
“Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi.”