Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 116: Hoắc khải
Lục Kiêu đã nhận ra Hoắc Khải ngay khi anh ấy vừa xuất hiện.
Anh hơi nheo mắt lại, nhìn người đàn ông đó đi về phía mình, đáy mắt dần dần tr1ở nên âm u.
Hôm nay Hoắc Khải mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tây trang màu đen khoác trên vai, lười biếng và suồng sã. Anh biết người này là ai.
Lúc trước, anh từng thấy cái tên Hoắc Khải này từ trong điện thoại của Ôn Huyền mấy lần, sau khi trở về anh đã lên mạng tra cứu thông tin về người này.
Gia đình giàu có, bố mẹ làm ăn buôn bán ở nước ngoài, cũng coi như có tiền, chẳng qua đối với anh, những thứ ấy đều không đáng nhắc đến. Khi đến gần L2ục Kiêu, khóe môi anh ấy khẽ nhếch, thẳng thắn đưa ngón tay thon dài trắng nõn ra: “Người anh em, cho mượn điếu thuốc đi.” Cả người Hoắc Khải lộ ra7 vẻ kiêu ngạo của cậu ấm nhà giàu, nhưng trong đáy mắt lại không hề có vẻ khinh thường.
Từ nhỏ anh ấy đã ăn sung mặc sướng, đối với anh ấy 7mà nói, có tiền hay không không quan trọng, kết bạn cũng không quá quan tâm đến thân phận của đối phương.
Đương nhiên, đa số bạn bè bên ngư2ời anh ấy là người trong giới thượng lưu, nếu không thì không có sức mà chơi. Anh ấy nhìn người cũng rất chuẩn.
Ấy mà cố tình, khi 0nhìn thấy người đàn ông này, mặc dù khiển cho người ta nghi ngờ rằng người đứng đó có phải vệ sĩ của một ngôi sao nào đó, nhưng khí chất lạnh lẽo và dáng vẻ nghiêm túc này của anh lại làm cho người ta cảm thấy không chắc chắn.
Đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo của Lục Kiêu nhìn chằm chằm anh ấy: “...” Hoắc Khải hơi hâm hấp, thấy người ta không đáp lại, anh ấy lập tức xì khẽ, cũng chẳng biết xấu hổ, lấy một gói thuốc lá ra trong túi quần anh ra, ngậm một điều nhét vào miệng, đến khi nhìn Lục Kiêu lần nữa, anh ấy mới ậm ờ nói: “Này, sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm thể, anh biết tôi à?” Nói xong, Hoắc Khải cúi đầu châm lửa. Anh biết Ôn Huyền thích kiểu đàn ông nào.
Không phải kiểu yếu đuối, mà là mẫu đàn ông thực thụ.
Hoắc Khải thấy khắp người anh tỏa ra hơi thở lạnh lùng xa cách, anh ấy cũng không thèm để ý, đút một tay vào túi quần âu, tay còn lại thì cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng hít một hơi rồi hỏi anh: “Anh trai, nói đi, anh là vệ sĩ của ngôi sao nào đây? Tôi thấy vóc người anh cũng khá tốt, chắc anh biết đánh nhau đúng không?”
Với vóc người này, nếu anh ấy mời chào về bảo vệ Ôn Huyền thì không biết có được không.
Nói xong, anh ấy còn đấm một cái lên cánh tay Lục Kiêu, tự hài lòng gật đầu, ừ, quả nhiên là rắn chắc.
Anh hơi nheo mắt lại, nhìn người đàn ông đó đi về phía mình, đáy mắt dần dần tr1ở nên âm u.
Hôm nay Hoắc Khải mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tây trang màu đen khoác trên vai, lười biếng và suồng sã. Anh biết người này là ai.
Lúc trước, anh từng thấy cái tên Hoắc Khải này từ trong điện thoại của Ôn Huyền mấy lần, sau khi trở về anh đã lên mạng tra cứu thông tin về người này.
Gia đình giàu có, bố mẹ làm ăn buôn bán ở nước ngoài, cũng coi như có tiền, chẳng qua đối với anh, những thứ ấy đều không đáng nhắc đến. Khi đến gần L2ục Kiêu, khóe môi anh ấy khẽ nhếch, thẳng thắn đưa ngón tay thon dài trắng nõn ra: “Người anh em, cho mượn điếu thuốc đi.” Cả người Hoắc Khải lộ ra7 vẻ kiêu ngạo của cậu ấm nhà giàu, nhưng trong đáy mắt lại không hề có vẻ khinh thường.
Từ nhỏ anh ấy đã ăn sung mặc sướng, đối với anh ấy 7mà nói, có tiền hay không không quan trọng, kết bạn cũng không quá quan tâm đến thân phận của đối phương.
Đương nhiên, đa số bạn bè bên ngư2ời anh ấy là người trong giới thượng lưu, nếu không thì không có sức mà chơi. Anh ấy nhìn người cũng rất chuẩn.
Ấy mà cố tình, khi 0nhìn thấy người đàn ông này, mặc dù khiển cho người ta nghi ngờ rằng người đứng đó có phải vệ sĩ của một ngôi sao nào đó, nhưng khí chất lạnh lẽo và dáng vẻ nghiêm túc này của anh lại làm cho người ta cảm thấy không chắc chắn.
Đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo của Lục Kiêu nhìn chằm chằm anh ấy: “...” Hoắc Khải hơi hâm hấp, thấy người ta không đáp lại, anh ấy lập tức xì khẽ, cũng chẳng biết xấu hổ, lấy một gói thuốc lá ra trong túi quần anh ra, ngậm một điều nhét vào miệng, đến khi nhìn Lục Kiêu lần nữa, anh ấy mới ậm ờ nói: “Này, sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm thể, anh biết tôi à?” Nói xong, Hoắc Khải cúi đầu châm lửa. Anh biết Ôn Huyền thích kiểu đàn ông nào.
Không phải kiểu yếu đuối, mà là mẫu đàn ông thực thụ.
Hoắc Khải thấy khắp người anh tỏa ra hơi thở lạnh lùng xa cách, anh ấy cũng không thèm để ý, đút một tay vào túi quần âu, tay còn lại thì cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng hít một hơi rồi hỏi anh: “Anh trai, nói đi, anh là vệ sĩ của ngôi sao nào đây? Tôi thấy vóc người anh cũng khá tốt, chắc anh biết đánh nhau đúng không?”
Với vóc người này, nếu anh ấy mời chào về bảo vệ Ôn Huyền thì không biết có được không.
Nói xong, anh ấy còn đấm một cái lên cánh tay Lục Kiêu, tự hài lòng gật đầu, ừ, quả nhiên là rắn chắc.