Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 115: Bọn họ, người của hai thế giới
Một lúc sau, anh hơi cúi đầu xuống, móc một bao thuốc lá trong túi quần, lấy ra một điếu, ngậm vào miệng.
Bật lửa lạch cạch một tiế1ng.
Khi gió thổi qua, anh khẽ kẹp tay lại, ngọn lửa xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay, để lộ ra một vầng sáng mờ ảo. “Không, không sao, có lẽ em nhìn nhầm người thôi.” Nói xong, cô và Hoắc Khải bước vào hội trường lễ ra mắt phim.
Hẳn là cô đã nhìn nhầm rồi, chỉ là có dáng người giống nhau thôi.
Không thể nào... là anh ấy được.
Hoắc Khải là một trong những nhà đầu tư cho bộ phim này, hơn nữa anh ấy và cô khá thân nên trong những dịp cần bạn nam như vậy, cô luôn gọi anh đến.
Trong hội trường, Ôn Huyền bước lên sân khấu, phát biểu một cách hào phóng tự tin. Và thế là, cô nhìn thấy một bóng người đang quay đầu bỏ đi ở đằng xa, anh mặc một chiếc áo khoác gió và quần đen.
Vào lúc cô còn chưa kịp đề phòng thì bóng dáng anh đã lọt vào mắt khiến cả người Ôn Huyền sững sờ tại chỗ, trái tim run rẩy mãnh liệt...
Cô, cô đã nhìn thấy gì vậy? “Sao vậy?” Hoắc Khải nhận ra sự trì trệ và cứng đờ của cô nên dừng lại hỏi. Giờ anh đã hiểu tại sao bố, mẹ và em họ không ti7n cô là bạn gái của mình.
Nếu không phải hai người từng có đêm hôm đó, e rằng anh cũng sẽ không tin.
Hai người họ, sống ở 2hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ôn Huyền vừa bước xuống xe, những người hâm mộ xung quanh giơ bảng hiệu đèn huỳnh quang và hét l0ên một cách cuồng nhiệt, các phương tiện truyền thông thì bắt đầu quay chụp.
Cô nở nụ cười hào phóng, dịu dàng và xinh đẹp.
Sau khi để họ chụp một lúc ở mọi góc độ, cô khoác tay Hoắc Khải đi vào hội trường. Cổ họng Ôn Huyền nhúc nhích một cách khó nhằn, trơ mắt nhìn bóng người ở đầu đường rời đi, biến mất không còn bóng dáng, cô hoàn toàn sững sờ, trái tim run lên.
Tình huống này là sao đây, anh đến Thượng Hải ư? Có phải mình hoa mắt nhìn nhầm người, hay xuất hiện ảo giác gì đó không? Chẳng phải anh đang ở Thanh Hải sao, sao có thể xuất hiện ở Thượng Hải được? Càng không thể...
xuất hiện trong tầm mắt của mình. Lễ khai mạc diễn ra được một nửa, Hoắc Khải ra ngoài từ trong hậu trường, đi hít thở không khí.
Không biết có phải là ảo giác của anh không, anh cứ cảm thấy sau khi từ Thanh Hải trở về, hình như Ôn Huyền có gì đó thay đổi, nhưng thay đổi thế nào thì anh ấy lại không biết rốt cuộc là ở điểm nào.
Chuyện gì đã xảy ra với cô ở Thanh Hải vậy? Có phải đúng như cư dân mạng đi cùng chuyến bay với cổ trước đây nói, cô có “con chó” khác rồi? Có một lối ra trong hậu trường, dẫn thẳng ra đường bên ngoài.
Bên cạnh cửa, Hoắc Khải đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đó.
Khi nhìn thấy người đàn ông này, anh đột nhiên hơi nhíu lông mày.
Đó là...
Bật lửa lạch cạch một tiế1ng.
Khi gió thổi qua, anh khẽ kẹp tay lại, ngọn lửa xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay, để lộ ra một vầng sáng mờ ảo. “Không, không sao, có lẽ em nhìn nhầm người thôi.” Nói xong, cô và Hoắc Khải bước vào hội trường lễ ra mắt phim.
Hẳn là cô đã nhìn nhầm rồi, chỉ là có dáng người giống nhau thôi.
Không thể nào... là anh ấy được.
Hoắc Khải là một trong những nhà đầu tư cho bộ phim này, hơn nữa anh ấy và cô khá thân nên trong những dịp cần bạn nam như vậy, cô luôn gọi anh đến.
Trong hội trường, Ôn Huyền bước lên sân khấu, phát biểu một cách hào phóng tự tin. Và thế là, cô nhìn thấy một bóng người đang quay đầu bỏ đi ở đằng xa, anh mặc một chiếc áo khoác gió và quần đen.
Vào lúc cô còn chưa kịp đề phòng thì bóng dáng anh đã lọt vào mắt khiến cả người Ôn Huyền sững sờ tại chỗ, trái tim run rẩy mãnh liệt...
Cô, cô đã nhìn thấy gì vậy? “Sao vậy?” Hoắc Khải nhận ra sự trì trệ và cứng đờ của cô nên dừng lại hỏi. Giờ anh đã hiểu tại sao bố, mẹ và em họ không ti7n cô là bạn gái của mình.
Nếu không phải hai người từng có đêm hôm đó, e rằng anh cũng sẽ không tin.
Hai người họ, sống ở 2hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ôn Huyền vừa bước xuống xe, những người hâm mộ xung quanh giơ bảng hiệu đèn huỳnh quang và hét l0ên một cách cuồng nhiệt, các phương tiện truyền thông thì bắt đầu quay chụp.
Cô nở nụ cười hào phóng, dịu dàng và xinh đẹp.
Sau khi để họ chụp một lúc ở mọi góc độ, cô khoác tay Hoắc Khải đi vào hội trường. Cổ họng Ôn Huyền nhúc nhích một cách khó nhằn, trơ mắt nhìn bóng người ở đầu đường rời đi, biến mất không còn bóng dáng, cô hoàn toàn sững sờ, trái tim run lên.
Tình huống này là sao đây, anh đến Thượng Hải ư? Có phải mình hoa mắt nhìn nhầm người, hay xuất hiện ảo giác gì đó không? Chẳng phải anh đang ở Thanh Hải sao, sao có thể xuất hiện ở Thượng Hải được? Càng không thể...
xuất hiện trong tầm mắt của mình. Lễ khai mạc diễn ra được một nửa, Hoắc Khải ra ngoài từ trong hậu trường, đi hít thở không khí.
Không biết có phải là ảo giác của anh không, anh cứ cảm thấy sau khi từ Thanh Hải trở về, hình như Ôn Huyền có gì đó thay đổi, nhưng thay đổi thế nào thì anh ấy lại không biết rốt cuộc là ở điểm nào.
Chuyện gì đã xảy ra với cô ở Thanh Hải vậy? Có phải đúng như cư dân mạng đi cùng chuyến bay với cổ trước đây nói, cô có “con chó” khác rồi? Có một lối ra trong hậu trường, dẫn thẳng ra đường bên ngoài.
Bên cạnh cửa, Hoắc Khải đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đó.
Khi nhìn thấy người đàn ông này, anh đột nhiên hơi nhíu lông mày.
Đó là...