Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 112: Xem ảnh bạn gái của lục cẩu
Anh vừa dứt lời, bà Lục đưa tay lên che ngực, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, bà quay đầu lại nhìn chồng của mình rồi xúc động nói: “Ông Lụ1c, ông nghe thấy chưa, con trai nói là nó thật sự đã có bạn gái rồi, bây giờ người ta đang ở Thượng Hải.” Ông Lục lại nhíu mày thật 2chặt: “Sao tôi chẳng thấy đáng tin gì cả? Nó sắp ba mươi tuổi rồi, nhưng chưa từng thấy nó dẫn bạn gái về nhà lần nào, bây giờ nói c7ó là có sao?” Có khi nào là vì nghe nói ông mắc bệnh nguy kịch nên anh mới bịa ra lời nói dối có thiện ý đó chứ? Nghĩ như vậy, ông h7ọ nặng một cái, trầm giọng nói: “Mặc dù tình trạng sức khỏe của bố hiện tại không được tốt lắm, nhưng ít nhất bố vẫn còn có thể chịu2 đựng được vài năm, con nên cân nhắc lại chút, đừng nói dối để lừa gạt bố!”
Lục Kiêu: “...” Tại sao họ lại không tin0 có chứ?
Có điều những thứ này không phải là trọng điểm, Lục Kiêu nhìn bố mình, vẻ mặt trầm xuống, mở miệng nói: “Y tá đã nói với con rồi, khối u của bố là u lành, mặc dù vị trí có hơi nguy hiểm, nhưng chỉ cần phối hợp điều trị tích cực thì đều có thể sống thêm được vài chục năm nữa.” Anh vừa dứt lời, ông Lục: “...” Nhưng đợi đến khi bước vào, quan sát thật kỹ diện mạo của người đàn ông này thì trong lòng lập tức muốn chửi thề.
“Đậu má, Lục Kiêu, anh vẫn còn biết quay về à! Anh có biết mấy năm nay cô chú đều do một tay em chăm sóc hay không hả? Biết em vất vả như thế nào không?” Cô ấy bước đến ném giỏ hoa quả lên trên bàn, bắt đầu mắng chửi không ngừng nghỉ, chẳng hề khách sáo chút nào. Bà thật sự lo rằng cả đời này con trai mình đều không nghĩ thoáng ra được.
Khóe môi Lục Kiêu giật giật, vừa muốn mở miệng nói thì đột nhiên cửa ra vào ở sau lưng lại truyền đến âm thanh của một cô gái. “Cô ơi, cháu đến rồi, cháu...
Ôi? Người này là ai vậy?” Một cô gái tóc ngắn mang theo giỏ hoa quả xuất hiện ở cửa, dùng mũi chân đẩy cửa, ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn mạnh mẽ trong phòng. Cô ấy vừa dứt lời, ông Lục: “..” Bà Lục: “...” Lục Kiêu im lặng nhìn cô gái tóc ngắn kia.
Lục Kiêu: “...” Tại sao họ lại không tin0 có chứ?
Có điều những thứ này không phải là trọng điểm, Lục Kiêu nhìn bố mình, vẻ mặt trầm xuống, mở miệng nói: “Y tá đã nói với con rồi, khối u của bố là u lành, mặc dù vị trí có hơi nguy hiểm, nhưng chỉ cần phối hợp điều trị tích cực thì đều có thể sống thêm được vài chục năm nữa.” Anh vừa dứt lời, ông Lục: “...” Nhưng đợi đến khi bước vào, quan sát thật kỹ diện mạo của người đàn ông này thì trong lòng lập tức muốn chửi thề.
“Đậu má, Lục Kiêu, anh vẫn còn biết quay về à! Anh có biết mấy năm nay cô chú đều do một tay em chăm sóc hay không hả? Biết em vất vả như thế nào không?” Cô ấy bước đến ném giỏ hoa quả lên trên bàn, bắt đầu mắng chửi không ngừng nghỉ, chẳng hề khách sáo chút nào. Bà thật sự lo rằng cả đời này con trai mình đều không nghĩ thoáng ra được.
Khóe môi Lục Kiêu giật giật, vừa muốn mở miệng nói thì đột nhiên cửa ra vào ở sau lưng lại truyền đến âm thanh của một cô gái. “Cô ơi, cháu đến rồi, cháu...
Ôi? Người này là ai vậy?” Một cô gái tóc ngắn mang theo giỏ hoa quả xuất hiện ở cửa, dùng mũi chân đẩy cửa, ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn mạnh mẽ trong phòng. Cô ấy vừa dứt lời, ông Lục: “..” Bà Lục: “...” Lục Kiêu im lặng nhìn cô gái tóc ngắn kia.