Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 102: Bản nhạc sinh mệnh

Dải Ngân Hà mờ ảo, ánh sao lộng lẫy.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, khó có được buổi tối tháng chín nào dễ chịu như này.

Dưới dkải ngân hà, dường như thấp thoáng chú nai ở cách đó không xa, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía bên này, nó như cảm nhận được điều gì đó, cnhưng lại không nhìn thấy gì. Con nai ưu nhã đi lên phía trước một bước, lúc này, cuối cùng cũng nhìn thấy ở một góc bị lều trạai che khuất, bàn tay loáng thoáng nằm trên mặt cỏ.

Hình như có loài người nằm ở trên cỏ, một bàn tay to thon dài mạnh mẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn tinh tế trắng nõn, không qua đỉnh đầu, mười ngón tay đan chặt lại với nhau.

Lúc này, có một con nai cái xuất hiện, thân hình nhỏ hơn một chút.
Hai con nai sóng vai đi với nhau dưới ánh trăng, thỉnh thoảng lại dựa cổ vào nhau.

Dưới dải ngân hà mờ ảo này, bất kể là một loại sinh vật nào, đều là sinh linh thiêng liêng và xinh đẹp.

Bất kể thế giới này hư ảo nhường nào, dải ngân hà có mờ ảo đến mấy, bất kể là ở đâu, dường như chỉ cần có người mình yêu làm bạn là đủ rồi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, tới khi nó lại ngẩng đầu lên nhìn lại lần nữa, chiếc lều im lìm kia đang lay động...

Hai con nai ưu nhã mà xinh đẹp nhìn thấy cảnh tượng đó, đôi mắt đen láy sáng ngời như có chút khó hiểu, nhưng cho dù là khó hiểu, cũng không thể ngăn cản chúng nó.

Dưới dải ngân hà, hai con nai lại có cổ vào nhau, ân ái bước đi, làm bạn với nhau.
Như đạp lên không trung, ngã vào bên trong màu xanh lam đậm và màu tím sáng chói của dải ngân hà lộng lẫy.

Chìm sâu xuống, tiếp tục chìm sâu xuống.

Chung quanh điểm xuyết những ánh sao sáng ngời, tựa như đang rong chơi ở trên đầu ngón tay, lại như đang nhảy múa trên bả vai.
Có rất nhiều con người tới cắm trại khi có dải ngân hà.

Chẳng qua, chiếc lều trông có vẻ ổn định này như là có sinh mệnh vậy, nó chỉ là trầm mặc ít lời, không thích nói chuyện.

Nhưng mà tới ban đêm, thứ này sẽ thường xuyên cử động.
Lúc này, tại chú nai đục hơi hơi cử động, vào ban đêm, các sinh linh càng nhạy bén hơn lúc nào hết.

Khi nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy có một người đàn ông thân hình cao lớn đĩnh bạt đang bế một người con gái thân hình mảnh khảnh trong ngực.

Hình ảnh đó thật đẹp.
Có một đoạn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của người con gái lộ ra, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, ngón tay tinh tế trắng nõn kia túm chặt lấy bãi cỏ.

Hình như chúng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nên không dám tới gần thêm nữa.

Bởi vì cảm giác được hơi thở ở bên kia không biết đã chậm rãi thay đổi từ khi nào, như thể dây cung được kéo căng, bầu không khí trở nên nguy hiểm và căng thẳng.

Dường như có những con sóng hung hãn nhào lộn trên mặt biển, thủy triều đang cuồn cuộn đánh úp lại.